Hàn Lộ sau khi lên bờ đương nhiên không trở lại trong biển nữa. Ban ngày cô vẫn như thường lệ xuống bờ biển bắt hải sản, đến buổi tối liền làm tổ bên đống lửa chuẩn bị mấy công cụ của mình.
Dù sao thì cô không xuống biển nữa là được.
Ngay cả con hổ nhỏ, cô cũng ngăn nó lại không cho nó đến bên bờ biển kia, chỉ sợ đụng phải con cá voi sát thủ đó.
Cô phát hiện ra rằng, chỉ cần cơ thể của cô không ở trong biển thì mấy lời nói của con cá voi sát thủ kia cô sẽ không thể hiểu được, nhiều nhất chính là thỉnh thoảng nghe được mấy âm thanh tư tư mà thôi.
So sánh với khảo nghiệm sinh tử, nghe mấy tiếng tư tư nhức đầu đó tính ra cũng không có gì.
Chao ôi…
Nếu ngay từ đầu cô nói mình bị mất trí nhớ, đại khái còn có thể lừa gạt cho qua. Nhưng khi đó cô bị dọa cho mất hồn mất vía, làm sao còn có thể nghĩ đến mấy chuyện này, bây giờ mà đi nói mất trí nhớ gì đó cũng đã chậm.
Có thể kéo dài được chừng nào hay chừng đó, cô thực sự vẫn chưa nghĩ ra được phải đối mặt với con cá voi sát thủ kia như thế nào.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Hàn Lộ làm thế nào cũng không nghĩ tới Hợp Khương lúc này lại dẫn theo hai con hổ tới đây.
Mắt thấy con cá voi sát thủ kia đang hướng thẳng bơi về phía Hợp Khương, trái tim của Hàn Lộ như nhảy ra khỏi lồng ngực, cá voi sát thủ có thể ăn thịt người!
Cũng không thể trơ mắt nhìn Hợp Khương phải chết ở ngay trước mặt mình như thế được!
Hàn Lộ nhất thời cũng không lo được nhiều thứ như vậy, cô nhảy xuống biển liền hô to một tiếng.
“Không được ăn thịt cô ấy!”
Một tiếng kêu này ngược lại đến rất đúng lúc, chỉ chậm một chút nữa thôi là cái miệng của con cá voi sát thủ kia sẽ cắn đến con hổ của Hợp Khương.
Thức ăn làm sao sánh được với người vừa mới nhảy xuống nước, cá voi sát thủ lập tức buông tha thức ăn đến miệng, quay đầu lại nhanh chóng bơi đến bên người Hàn Lộ. Vì phòng ngừa cô lại lẻn lên trên bờ, cá voi sát thủ liền trực tiếp cắn lấy cái váy giao tiêu kia, đem Hàn Lộ lôi vào trong sâu trong biển.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa tới một phút.
Hợp Khương cứ như vậy trơ mắt nhìn người chị em tốt của mình bị một con quái vật khổng lồ lôi vào sâu trong biển, sau đó không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cả người bị dọa đến sững sờ.
Lúc tới thì vô cùng vui vẻ, còn muốn lên đảo phải đi theo Tiểu Lộ cùng nhau hái thật nhiều dừa, kết quả là chưa lên tới đảo đã đụng phải một con quái vật khổng lồ như vậy.
Hợp Khương vẫn còn sững sờ, nhưng con hổ của cô ấy thì lại rất tỉnh táo, nó nhanh chóng kéo cô ấy lên bờ. Vừa rồi phải cận kề với nguy cơ tử vong trong nháy mắt, nó cảm thấy nơi này thật sự quá nguy hiểm.
Một con hổ khác đương nhiên cũng cảm nhận được, tuy nhiên nó lo lắng cho đứa con của mình, vẫn bất chấp nguy hiểm lên trên đảo, mang theo con hổ nhỏ nhanh chóng tiếp nhập với nhóm của Hợp Khương.
Hợp Khương sau khi lên bờ mới rốt cuộc lấy lại tinh thần, sau khi tỉnh táo lại liền ôm lấy con hổ của mình khóc toáng lên.
Trong nội tâm cô ấy cảm thấy hổ thẹn.
Mà giờ phút này, Hàn Lộ, người đã chết trong lòng Hợp Khương vẫn đang chật vật cố gắng cởi bỏ cái váy ở trên người mình.
Thân thể trần truồng không tính là gì, chỉ cần có thể thoát thân là được!
Màu sắc nước biển xung quanh không ngừng thay đổi, thực sự là cô cảm thấy hơi sợ hãi.
“Rốt cuộc là mày muốn dẫn tao đi đâu hả?”
“Đi đến chỗ mà cô không thể chạy được ấy…”
Nó nói xong một câu như thế rồi không chịu mở miệng nữa, Hàn Lộ nghe ra trong lời nói của nó cũng không có bao nhiêu ác ý, trong lòng cô không còn thấy khẩn trương như lúc nãy nữa.
Vùng vẫy cả nửa ngày, ngay lúc cô sắp cởi ra một cái tay áo thì con cá voi sát thủ lại dừng lại, há miệng ra.
Hàn Lộ chỉ cảm thấy trên người buông lỏng, liền khôi phục tự do.
Cô nổi lên mặt nước để xem xét, vừa nhìn thì thấy xung quanh đều là màu xanh thẳm của nước biển, ở xung quanh đừng có nói là đảo, ngay cả một khối đá ngầm để có thể đặt chân cũng không có.
Nó thật đúng là không nói sai, mình lúc này có muốn chạy trốn cũng không thể chạy được.
“Tại sao cô phải trốn tránh tôi?”
Giọng nói trẻ con lại nói theo kiểu nghiêm túc chững chạc đàng hoàng, vừa nghe lại cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên lúc này Hàn Lộ lại cười không nổi.
Cô phải suy nghĩ cách đối phó với con cá voi sát thủ này cái đã…
“Tao…”
Còn không đợi cho Hàn Lộ kịp nói lời giải thích, giọng đứa trẻ kia lại bắt đầu xổ một tràng.
“Cái tật xấu này của cô đến lúc nào có thể sửa đổi lại đây hả? Vừa nổi giận một cái là lập tức trốn không chịu gặp người, cô có biết là tôi đi tìm mà không thấy cô đã lo lắng đến thế nào không hả?”
Hàn Lộ lau mồ hôi lạnh trên mặt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nguyên thân trước kia đã không ít lần làm như vậy rồi.