“Nếu như mẹ và chị gái vẫn còn, nhất định tôi phải mách cho bọn họ biết, để cho bọn họ đánh cô một trận mới được. Cô đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ con nữa. Đúng, tôi biết, trong tộc có mấy người rất ghê tởm, tôi cũng không bảo cô phải nhịn xuống. Nhưng mà ít nhất cô phải thương lượng trước với tôi đã chứ, nếu như muốn đi thì hai chúng ta cùng đi, còn cô tự mình lén lút rời đi như thế là đang làm cái gì hả?”
Hàn Lộ nhanh chóng phân tích những tin tức nghe được trong lời nói này, một bên thì thái độ nhận sai vô cùng tốt, gật gật đầu.
“Mỗi lần tôi nói thì thái độ của cô cũng cứ như vậy, trong lòng một chút ý tứ nhận sai cũng không có.”
“…”
“Lúc mà mẹ và chị gái qua đời, người mà bọn họ không yên tâm nhất chính là cô đấy. Cô đừng làm cho bọn họ lo lắng thêm nữa được không? Cùng tôi trở về đi.”
Hàn Lộ theo bản năng nói không được.
Cô thật vất vả mới ở chỗ này tìm được một chút cảm giác mình thuộc về, vậy thì sao lại phải trở về tộc Giao Nhân gì đó để bắt đầu lại từ đầu chứ?? Cô thực sự không cần…
Hơn nữa nghe theo ý tứ trong lời nói của nó là trong tộc còn có loại người nào đó rất ghê tởm, mà thân nhân ở trong nhà cũng không có, vậy thì còn trở về mà làm gì?
“Tao ở chỗ này rất tốt, không về đâu.”
“Không trở về à? Vậy thì ngày cô hóa hình làm sao cô vượt qua được? Không có cỏ thúc nước mắt ở trong tộc thì cô căn bản không thể khóc được, vậy thì đến thời điểm đó cô tính sống chết đau chết sao?”
Con cá voi sát thủ khổng lồ bơi vòng vòng xung quanh Hàn Lộ, bộ dạng vô cùng nôn nóng.
Bộ dạng này thật sự giống như cha mẹ ở trong nhà có đứa trẻ không vâng lời vậy.
Hàn Lộ đem chút cảm giác quái dị kia ép xuống trong tận đáy lòng, hồi tưởng lại những lời mà con cá voi sát thủ vừa nói.
Hóa hình!
Lại còn sẽ hóa hình nữa!
Như vậy cô ấy sẽ trở thành một người có đuôi cá à?
Hàn Lộ rùng mình một cái.
Nếu có thể biến ngược trở về thì còn tốt, nếu như không thể biến trở về được thì….
“Tiểu Hàn, nghe lời tôi đi. Đừng có gây khó khăn cho chính bản thân mình nữa. Nếu như cô thực sự không muốn ở lại trong tộc của mình thì chờ cho đến khi cô bình an vượt qua lần hóa hình đó đã, đến lúc đó thì cô muốn đi đến chỗ nào thì tùy cô, tôi cũng sẽ không quản cô nữa.”
“Chỉ cần có thể bình an vượt qua hóa hình thì mày sẽ không quản tao nữa phải không?”
Hàn Lộ nhanh chóng bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy! Cô đi theo tôi trở về, còn nửa năm nữa chính là ngày hóa hình của cô. Chị gái khi còn sống đã cùng với tộc trưởng làm giao dịch, đã đặt trước cho cô ba gốc cỏ thúc nước mắt rồi, khẳng định là cô có thể rơi nước mắt được. Chờ cho cô bình an hóa hình rồi thì cô muốn đi đến chỗ nào cũng được hết, tôi sẽ mặc kệ cô.”
“Vậy là nếu tao không cần cỏ thúc nước mắt vẫn có thể khóc được, có phải là không cần phải trở về không?”
“…”
Cá voi sát thủ không bơi nữa, nó trực tiếp dừng lại ngay trước mặt Hàn Lộ.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà…”
Người của tộc Giao Nhân trời sinh đã không có năng lực khóc, nếu như không có cỏ thúc nước mắt trợ giúp thì cho đến bây giờ nó vẫn chưa từng thấy qua người nào có thể tự mình khóc được.
Hàn Lộ biết trên đảo lúc này có rất nhiều hạt giao châu, nếu như cô nói lên đảo lấy ra chứng minh thì con cá voi sát thủ này sẽ cho rằng mình lại muốn trốn tránh nó, đoán chừng nó sẽ không chịu thả người. Vậy cho nên cô chỉ có thể trực tiếp chứng minh tại chỗ này mà thôi.
Muốn khóc còn không phải quá đơn giản sao? Chỉ cần hồi tưởng lại từng li từng tí những chuyện mà trước kia mình sống cùng với ông nội, nghĩ đến mình đã chết rồi, ngày sau ngay cả người đến tảo mộ cho ông nội cũng không có ai hết, trong nội tâm cô lập tức chua xót, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Nước mắt trong suốt óng ánh vừa rơi xuống biển liền biến thành mấy hạt giao châu.
Con cá voi sát thủ ở đối diện thì đã ngây người.
Cho dù người của bộ tộc Giao Nhân dùng cỏ thúc nước mắt cũng chỉ có thể thôi giục ra được một hai viên giao châu, nhưng Tiểu Hàn trước mắt lại rơi ra mấy hạt.
Đây không phải là giả, bởi vì nó đã cảm nhận được bên trong hạt giao châu đó có khí tức cực kỳ hấp dẫn nó.
Đó là giao châu thật đến không thể thật hơn.
Cho nên….
“Cô vậy mà lại khóc…”
Đây là phải chịu bao nhiêu ủy khuất rồi!
Người của tộc Giao Nhân trời sinh sẽ không khóc. Theo truyền thuyết, chỉ có người chịu đựng những nỗi đau tê tâm phế liệt mới có thể tự mình cảm thận được nỗi thống khổ đến mức rơi nước mắt mà thôi…
Khó trách.
Khó trách Tiểu Hàn mấy ngày nay vẫn không chịu gặp mình.
Cô ấy chắc chắn không muốn mình phải lo lắng!
Không thể không nói, đây thật sự là một sự hiểu lầm vô cùng tốt đẹp…