Trong suy nghĩ của mọi người, họ đã từng trải qua một trận cháy rừng và tất cả đều bình an, vậy tại sao lại sợ cái gì mà thủy triều dâng cơ chứ?
Hơn nữa, họ vẫn còn có mấy con hổ của mình ở đó nữa, bọn chúng sẽ bảo vệ được cho chủ nhân của chúng.
Hầu như tất cả mọi người đều có tâm lý như vậy, kể cả A Chân và A Mạn. Đối với họ mà nói, mối đe dọa chỉ là thiên tai và thú dữ mà thôi.
Vì vậy, những lời đó của Hàn Lộ cũng chỉ là đi vào tai trái và đi ra tai phải mà thôi, họ không để tâm nhiều. Bọn họ không ngừng hướng về phía Hàn Lộ đưa ra những câu hỏi về các cách để có thể kiếm được đồ ăn.
“Đồ ăn, thực ra ngay dưới chân mọi người đã có. Nhưng mà bây giờ thủy triều vẫn chưa rút hết, phía bên dưới sẽ có nhiều hải sản hơn chỗ này. Đi nào, chúng ta hãy cùng đi xuống theo dòng thủy triều đang rút.”
Hàn Lộ đi phía trước, vừa đi được mấy bước thì quay đầu nhìn lại. Sau khi nhìn quanh một lượt bàn chân của mọi người, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngoại trừ mấy vết chai trên chân Hợp Khương là hơi mỏng một chút, còn vết chai trên chân của những người khác đều rất dày, cho dù không may dẫm phải mấy vỏ ngao vỡ cũng không có vấn đề gì.
Cũng chẳng hề kém với với đôi giày cỏ trên chân cô.
Hàn Lộ thu hồi ánh mắt hâm mộ của mình, quay người dẫn mọi người đi vào một bãi cát rộng lớn sau khi thủy triều đã rút xuống.
Ở phía bên kia bãi biển là một bãi đá ngầm, cô dặn dò với hai đội trưởng là tuyệt đối không ai được phép đi qua khu vực đó.
Mặc dù vết chai chân trên đôi bàn chân họ đủ dày nhưng trên cơ thể họ thì không. Hơn nữa trên người bọn họ đều ăn mặc mát mẻ như vậy nữa, nếu không may giẫm lên rong rêu trượt ngã thì không tránh khỏi bị thương.
Mà nếu không may còn có thể bị nhiễm một loại vi khuẩn nào đó nữa thì sao…
Trường hợp nghiêm trọng có thể không giữ được tính mạng.
A Mạn và A Chân nhìn thấy Hàn Lộ nói một cách nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng hết sức cẩn thận. Hai người vừa tìm dấu hiệu của ngao biển trên bãi cát theo hướng dẫn của Hàn Lộ, vừa quan sát những người trong đội của mình, vậy mà tốc độ cũng không hề chậm lại chút nào.
Đầu tiên là Hàn Lộ dạy cho mọi người cách nhận biết con ngao biển.
Con ngao biển rất dễ nhận biết, hơn nữa lại không có độc tố, những người phụ nữ trong tộc Bạch Hổ rất nhanh đã nhận biết nó và ghi nhớ lại. Không giống như thời hiện đại, nếu bị ô nhiễm kim loại nặng, hoặc chất lượng nước không tốt, một số loại ngao biển sẽ ít nhiều bị nhiễm độc tố, khi đó cô phải giảng giải cẩn thận hơn, sẽ cực kỳ phiền phức.
“Được rồi, mọi người đã nhận biết được con ngao biển rồi, còn cách ăn chúng như thế nào thì sau này tôi sẽ nói rõ hơn cho mọi người biết, bây giờ tôi sẽ dạy mọi người cách để có thể bắt được con cua.”
Vào lúc thủy triều xuống, ngao biển và con cua là có rất nhiều, vì vậy Hàn Lộ bắt đầu với hai loại hải sản này đầu tiên.
Tuy nhiên cua có rất nhiều loại, chẳng hạn như cua xanh, cua biển có mai hình thoi, cua hoa lan, cua đá…, cô không thể bắt từng con một để giới thiệu cụ thể tên của từng loại.
Vì vậy ở đây, tất cả các loại cua đó đều gọi chung bằng một cái tên.
Cua!
“Cua là một con vật có tám cái chân nhỏ và bò ngang. Nó cũng có một đôi càng rất lớn, và rất đau khi bị nó kẹp phải. Thậm chí một số con có thể kẹp đứt ngón tay của chúng ta nữa. Vì vậy, lúc bắt chúng phải hết sức cẩn thận.”
Hàn Lộ vừa giảng giải vừa chú ý đến mấy dấu hiệu trên bãi cát.
Tất cả các kiến thức về lý thuyết mà không có thực tiễn hiển nhiên là không thể khắc sâu được. Cô ít nhất phải làm mẫu một lần, tự tay bắt lên một con mới được.
Vận khí cũng không tệ, cô vẫn chưa đi bao xa thì đã nhìn thấy một khối nhỏ màu xanh đậm ẩn hiện dưới làn cát biển, thỉnh thoảng còn bị nước biển rửa trôi làm lộ ra một màu xanh đậm.
Đó là một con cua hoa lan.
Cua hoa lan bình thường rất dễ nhận biết, những chiếc chân nhỏ và cả hai càng lớn đều có màu xanh sáng, nhìn vào vô cùng đẹp mắt.
“Mọi người hãy nhìn ở đằng kia, có một cái mai màu xanh đậm ẩn trong cát. Chắc chắn ở đó sẽ có cua.”
Hàn Lộ vừa chỉ xong vẫn chưa kịp nói thêm gì, một bên Hợp Khương liền gào to.
“Nó có phải là con cua ngon nhất mà lần trước tôi đã ăn không?”
“Đúng, chính là con cua mà lần trước cô đã ăn đấy.”