Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142. Không Thể Giải Trừ 3

Chương 142. Không thể giải trừ 3 Chương 142. Không thể giải trừ 3

Hợp Khương chỉ trong nháy mắt đã nói ra rất nhiều cái tên, Hàn Lộ dõi theo từng ngón tay của cô ấy để nhìn mặt mọi người, phải mất hơn nửa ngày cô mới nhớ được tên và khuôn mặt của từng người trong nhóm.

“Được rồi, còn lại những người này là được rồi. Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”

Ngay khi Hàn Lộ vừa mới mở miệng, mọi người liền vội vội vàng vàng nhảy lên lưng con hổ của mình. Sau đó đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

Hàn Lộ: “…”

Con hổ của cô ấy, còn chưa thể cưỡi được.

Cảnh tượng lúc này quả thực rất xấu hổ, đúng lúc này, mẹ của con hổ nhỏ chủ động quỳ sát xuống trước mặt cô ấy, con hổ nhỏ cũng rất có linh tính bò lên phía trên đầu mẹ mình, nhường lại vị trí đó cho cô.

Hàn Lộ rất cảm động, sờ sờ tay vào người hổ mẹ, sau đó mới cẩn thận trèo lên lưng hổ mẹ và ngồi xuống.

Mười một con hổ lớn cứ như vậy chậm rãi đi xuống núi.

Nếu bọn họ tự đi sẽ phải lãng phí ít nhất một nửa thời gian. Vì vậy, có thú cưỡi là hợp lý nhất.

Khi bọn họ xuống đến bãi biển, Hàn Lộ đã chia mười người ra thành hai đội. Sau đó cô lại chọn tiếp hai người đội trưởng cho hai đội.

Nhiệm vụ chính của hai đội trưởng chính là quản lý sự an toàn của những người trong đội của họ, quan sát những người trong đội, không để cho họ bị bỏ lại phía sau.

Tính cách của Hợp Khương quá nhanh nhảu, không thích hợp cho vị trí đội trưởng, ngay từ vòng đầu tiên đã bị loại ngay lập tức.

Hàn Lộ đã làm một bài kiểm tra đơn giản và rất nhanh sau đó đã chọn ra được hai người đảm nhận vị trí đội trưởng của hai đội.

Một người là A Chân, khi còn ở trên núi đi tuần tra cô ấy cũng là đội trưởng. Cô ấy có kinh nghiệm, tính tình cũng trầm ổn nghiêm túc.

Người thứ hai là A Mạn, cô ấy cũng là người có khả năng lãnh đạo, đồng thời cũng rất cẩn thận. Mấy con ngao biển trên bờ biển cũng là do cô ấy phát hiện ra nhiều nhất.

Cả hai người này đều là người quen cũ của Hàn Lộ, lúc đầu cô còn có chút lo lắng là những người khác nói cô thiên vị, nhưng đến lúc kết quả lựa chọn được công bố thì tất cả mọi người, trong đó có cả Hợp Khương đều thở phào nhẹ nhõm chọc cho Hàn Lộ suýt phì cười.

“Được rồi, hai đội trưởng đã được chọn ra, vậy chúng ta có thể bắt đầu buổi học hôm nay rồi! Mấy con hổ chen chúc trong này sẽ không tiện cho mọi người học được cách nhận biết các đồ vật, nên trước hết hãy để bọn chúng lên phía trên bờ rừng ngồi chờ đi.”

Mười con hổ lớn đều nghe hiểu được ý của Hàn Lộ, gầm gừ một tiếng nhẹ rồi nhìn về phía chủ nhân của bọn nó. Thấy bọn họ gật gật đầu, liền chậm rãi đi vào rừng cây trên bờ biển.

Con hổ nhỏ thì có vẻ không nguyện ý lắm, nó một mực mở to mắt nhìn Hàn Lộ.

Hàn Lộ lúc này nào có thời gian để quản nó, cô trực tiếp nhét nó vào con hổ mẹ, để nó mang con hổ nhỏ cũng đi vào trong rừng.

Sau khi những con hổ lớn rời khỏi bãi biển, cảm giác như không khí trên bãi biển trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Cũng đúng vào lúc thủy triều đang dần dần rút xuống, Hàn Lộ lập tức gọi mọi người đến. Cô giải thích ngắn gọn cho bọn họ hiểu thủy triều sẽ lên xuống mỗi ngày là hai lần.

Tuy nhiên hình như bọn họ lại không hiểu, họ chỉ biết là một ngày thủy triều có hai lần lên xuống, nhưng bọn họ lại không biết cách tính làm sao cho ra mười hai tiếng.

Việc này từ trước Hàn Lộ cũng đã dự đoán được, cô dự định đến lúc đó sẽ giải thích thêm cho đại vu, để đại vu có thể tính toán thời gian, sau đó thông báo cho tất cả những người trong tộc Bạch Hổ được biết.

Trong suy nghĩ của Hàn Lộ, đại vu là một người vô cùng thông minh, việc tính toán giờ giấc thủy triều lên xuống chắc chắn sẽ không có gì là khó khăn đối với bà ấy.

“Nếu mọi người không biết tính toán thời gian thủy triều lên xuống thì cũng không sao, đến lúc đó tôi sẽ giải thích rõ với đại vu để bà ấy có thể tính toán. Mọi người chỉ cần nhớ rằng trong một ngày sẽ có hai lần thủy triều lên xuống là được rồi. Còn thêm một việc quan trọng nữa, mọi người khi xuống bờ biển bắt hải sản, nếu nhìn thấy nước biển bắt đầu dâng lên, nhất định phải tìm cách vào được trong bờ càng sớm càng tốt. Vì sự an toàn của bản thân, nhất định phải ghi nhớ sâu sắc điều này!”

“Được rồi!”

Cả mười người ngoài miệng thì trả lời vô cùng chắc chắn, nhưng trong lòng thì không chắc có lưu lại những cái mà cô nói hay không.

Bình Luận (0)
Comment