Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141. Không Thể Giải Trừ 2

Chương 141. Không thể giải trừ 2 Chương 141. Không thể giải trừ 2

“Có có có! Đương nhiên là có thời gian rồi! Tiểu Lộ, cô đi đến phía dưới gốc cây lớn ở đằng kia đợi tôi một chút, để tôi rủ thêm một vài người bạn đến đây cùng đi!”

Nói xong, cô ấy liền xoay người bỏ chạy, giống như một cơn gió, đến nhanh và cũng đi rất nhanh.

Hàn Lộ lắc đầu mỉm cười, ôm lấy con hổ nhỏ cùng nhau đi đến dưới gốc cây lớn kia kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ đã khoảng chín giờ sáng, và chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là thủy triều rút xuống. Chờ Hợp Khương mang người đến, vừa đúng thời điểm để có thể xuống núi.

Dù sao thì hôm nay cô cũng đã lên núi rồi, nhân tiện dạy cho mọi người một số kỹ năng. Kế hoạch vĩnh viễn không bao giờ có thể theo kịp sự thay đổi. Nếu chuyện như ngày hôm nay lại xảy ra, cô cũng không nói trước được liệu đến lúc đó còn có thể nhanh chóng quay trở lại được hay không. Tranh thủ lúc này đang có thời gian, cô sẽ dạy một vài kỹ năng cho mọi người trong tộc Bạch Hổ, cũng giảm bớt một phần lo lắng trong lòng.

Mặc dù ký ức của nguyên thân sau khi đi theo người đàn ông kia vẫn rất mơ hồ, nhưng cô vẫn thấy được một vài thứ. Chẳng hạn như không bao lâu nữa sẽ xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai.

Khi cả ngọn núi bị bao trùm bởi ngọn lửa thì tất cả mọi thứ đều sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn. Đến lúc đó, mối đe dọa lớn nhất là tình trạng thiếu thức ăn.

Nếu như cô đã đáp ứng sẽ làm bạn với tộc Bạch Hổ, vậy thì nếu có thể giúp đỡ được điều gì thì cứ giúp.

Có biển cả ở ngay bên cạnh, nếu bọn họ học được cách đi biển bắt hải sản thì không bao giờ bị chết đói được.

“Tiểu Lộ!”

Đang suy nghĩ nên dạy cho bọn họ những cái gì, Hàn Lộ đã nghe thấy giọng nói vui vẻ phấn chấn của Hợp Khương. Cô ngước mắt nhìn lên, lập tức hoảng sợ.

“Tại sao lại nhiều người như thế chứ?”

Thoạt nhìn cũng khoảng chừng ba mươi người.

Mỗi người lại còn mang theo một cái giỏ!

Không phải là cô ấy nói chỉ rủ thêm mấy người chị em của mình thôi sao?

Hợp Khương ngượng ngùng xoa xoa vào chiếc váy da thú của mình, bước tới lôi lôi kéo kéo một cánh tay của Hàn Lộ lắc qua lắc lại.

“Tiểu Lộ, cô cũng biết mà, giọng của tôi rất lớn. Sau khi mọi người nghe tôi nói dẫn người đi theo cô để tìm đồ ăn, họ liền…”

Hàn Lộ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà thực sự là quá nhiều. Nhiều người như vậy, lại thêm cả mấy con hổ nữa, tôi không thể nhìn hết mọi người thì còn biết dạy như thế nào đây?”

Hơn nữa đến lúc đó đi đến trên bờ biển cũng rất khó quản lý. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, cô thật đúng là khó tránh khỏi trách nhiệm.

“Hay là cô thương lượng với mấy cô ấy một chút đã, hôm nay chúng ta đưa theo khoảng chừng mười người thôi. Hôm nay cũng chỉ là đi học cách nhận biết mấy thứ đồ ăn dưới kia chứ trọng điểm không phải là tìm thức ăn. Cô chọn ra mười người có trí nhớ tốt nhất trong số đó, theo tôi đi học, sau đó sẽ trở về và dạy lại cho những người còn lại. Như vậy, tôi cũng sẽ dễ quản lý hơn và bọn họ cũng không quá lộn xộn nữa.”

Hàn Lộ hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy, và Hợp Khương cũng đã kịp phản ứng lại.

Đúng vậy, có quá nhiều người như vậy, nếu cả một đám người đều vây quanh ở trên bãi biển thì rốt cuộc Tiểu Lộ phải dạy cho ai trước bây giờ?

“Vậy tôi sẽ đi nói chuyện với các cô ấy, Tiểu Lộ cô đợi tôi một chút nhé.”

Hợp Khương cũng chẳng hề sợ làm mất lòng mọi người, cô ấy trực tiếp quay trở lại chỗ mọi người đang đứng đợi và nói về chuyện thay đổi số người tham gia hôm nay.

Mọi người ở đây chính là như vậy, có cái gì thì nói cái đó.

Ban đầu trong đám người vẫn có mấy người lên tiếng nói rằng không hiểu, nhưng sau khi nghe Hợp Khương giải thích, mấy cô ấy cũng yên tĩnh trở lại.

Chẳng mấy chốc sau đó, đám người đông đúc đó đã giải tán hết, chỉ còn lại tất cả là mười người, kể cả Hợp Khương trong đó. À mà không, còn nhiều hơn một người nữa.

Đó là con hổ không có chủ nhân kia.

Con hổ nhỏ đang được ôm trong vòng tay của Hàn Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy lên lưng của mẹ nó.

Dù sao thì Hàn Lộ cũng đã quay trở lại, nó có thể vẫn được ở bên cạnh Hàn Lộ, còn mẹ nó thì phải đến mấy ngày mới có thể gặp mặt được một lần.

“Tiểu Lộ, được rồi, chỉ còn lại những người này thôi, mấy người này là những giống cái rất thông minh ở trong tộc đấy. A Chân, A Mạn là hai người cô đã biết rồi nên tôi không giới thiệu nữa, còn đây là A Ngọc và Tiểu Nguyệt.”

Bình Luận (0)
Comment