Nghe Dương Sí nói xong, Hàn Lộ không thèm để ý đến anh nữa, cô liền nhanh chóng đuổi theo đoàn người Hợp Khương, cùng bọn họ lên núi.
Dương Sí: “…”
Vừa rồi anh ta có nói sai điều gì sao?
Mãi cho đến khi lên đến tận trên núi nhưng anh vẫn chưa hiểu ra. Vốn định quay lại tìm giống cái nhỏ để nói chuyện thêm một lần nữa, kết quả là vừa mới trở về đã bị mấy người trong tộc kéo đi làm cạm bẫy.
Hàn Lộ lại đi theo Hợp Khương đến trước cửa sơn động của đại vu một lần nữa.
Bây giờ đã đến được đây rồi, luôn tiện hãy hỏi luôn đi.
Bởi vì lần này đến đây quá vội vàng nên trên người cô ấy không kịp mang theo thứ gì khác ngoại trừ mấy viên giao châu.
Nếu là trước đây, cô thực sự xấu hổ không dám lấy ra, nhưng từ khi thấy được những ký ức kia và biết được công dụng thực sự của những viên giao châu này, vậy thì mang đến một hai viên cũng có thể coi là một lễ vật có sức nặng.
Trước đó Dương Sí đã từng dặn cô không nên khóc trước mặt người khác, như vậy hẳn là anh ta cũng đã biết một chút công dụng của viên giao châu này. Nếu như anh ta đã biết, vậy thì nhất định đại vu cũng biết.
Bà ấy chắc chắn sẽ không từ chối lễ vật của mình.
Xét cho cùng thì những viên giao châu quả thật đúng là bảo bối.
Giao châu do người của tộc Giao Nhân khóc ra, người bình thường sử dụng nó không chỉ có được sức khỏe cường tráng, còn có thể nhanh chóng chữa được các chứng bệnh đau nhức trong cơ thể. Mà người của tộc Giao Nhân tự dùng cho mình thì có thể gia tăng sức mạnh của bản thân mình.
Tất nhiên, điều này chỉ có thể thực hiện được sau khi hóa hình.
Sử dụng nó trước khi hóa hình cũng giống như những người bình thường khác, hiệu quả không có gì là quá khác biệt.
Tuy nhiên trong thời đại thiếu bác sĩ và thuốc men như hiện nay, có được một hạt giao châu quả thực giống như cầm một khối tiên đan ở trong tay vậy.
Đại vu có thể trị ngoại thương, có thể trị mấy chứng bệnh nhẹ, nhưng lại không thể chữa lành tất cả mọi thứ.
Vì vậy, Hàn Lộ nghĩ rằng nếu đem viên giao châu này ra, chắc chắn là đại vu sẽ không từ chối.
Đúng như dự đoán của cô, sau khi cô đưa viên giao châu cho bà ấy, đại vu rõ ràng là đã động tâm. Nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của Hàn Lộ, bà ấy lại lặng lẽ đặt viên giao châu trong tay xuống.
“Tôi không có cách nào để giải trừ được khế ước mà cô vừa nói đến cả.”
“Thật sự là không có cách nào sao?”
Hàn Lộ có chút không tin, dù sao thì khế ước của con hổ của Hòa Nhạc kia hình như cũng chính là do Đại Vu giải trừ.
“Có phải là do tôi đã đưa quá ít giao châu không?”
Đại Vu liếc mắt sang nhìn cô một cái rồi chậm rãi quay người đi về hướng chiếc giường bằng cỏ khô của mình.
“Nếu tôi biết cách để giải trừ khế ước thì cho dù cô chỉ mang đến một viên giao châu thôi tôi cũng sẽ nói cho cô biết. Đáng tiếc là tôi thật sự không biết.”
“Vậy thì… trước kia bà giải trừ khế ước của con hổ của Hòa Nhạc như thế nào?”
Hàn Lộ vẫn không chịu bỏ cuộc và quyết phải hỏi cho ra lẽ. Đại vu hơi do dự một chút rồi mới đưa ra câu trả lời: “Là chính tôi đã giải trừ.”
“Việc này…”
“Tuy nhiên, khế ước giữa Hòa Nhạc và con hổ của cô ấy là do tôi chủ trì định ra nên đương nhiên tôi cũng sẽ có thể giải trừ được. Còn về tình huống mà cô vừa mới nói ra, vốn dĩ người chủ trì khế ước ban đầu không phải là tôi nên tôi không thể sử dụng biện pháp mạnh để giải trừ khế ước được. Cô phải đi tìm người lúc trước chủ trì khế ước, chỉ có người đó mới có thể giải trừ được.”
Hàn Lộ: “…”
Người ban đầu chủ trì khế ước đó, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là Hàn Sương. Nhưng bây giờ chị ấy đã chết dưới đáy biển sâu, làm sao có thể tìm được nữa?
Ôi chao…
“Cảm ơn đại vu đã nói cho tôi biết những điều này, hôm nay thực sự xin lỗi vì đã làm phiền bà. Hai viên giao châu này tôi vẫn muốn tặng cho bà, coi như để cảm ơn bà trước đó đã tặng con hổ nhỏ cho tôi.”
Đại vu không hề khách khí nhận lấy nó. Theo bà ấy, giá trị của con hổ nhỏ không hề thua kém giá trị của hai viên giao châu này.
“Cô quả thực là người rất hiểu chuyện. Được rồi, nếu không còn việc gì nữa, cô tìm Hợp Khương cùng đi chơi đi. Gần đây trong tộc cũng không có việc gì bận rộn lắm.”
Hàn Lộ gật gật đầu, quay người rời khỏi sơn động.
Ở bên ngoài Hợp Khương đang nói chuyện vui vẻ cùng với A Diệp, vừa nhìn thấy Hàn Lộ liền vui mừng chạy đến.
“Chuyện thế nào rồi Tiểu Lộ, trông sắc mặt của cô có vẻ như không được tốt lắm.”
“Không sao đâu, chỉ là có một chút rắc rối vẫn chưa thể giải quyết được, thôi để sau này rồi tôi nói cho cô cũng được. Khương Khương, hôm nay cô có rảnh không? Cô rủ thêm mấy người bạn của mình xuống núi đi, tôi sẽ dạy mọi người cách bắt hải sản. Đại vu nói hiện tại trong tộc của mọi người cũng không có việc gì quá bận rộn.”
Vừa nghe nói xuống biển để bắt hải sản, hai mắt của Hợp Khương lập tức sáng rực lên.