Tâm trạng Bối Bối giống như một bà mẹ già, lập tức lao vút tới.
“Vậy cô hãy leo lên lưng tôi, tôi sẽ đưa cô đến đó nhanh nhất có thể.”
Cái lưng khổng lồ của con cá voi sát thủ ở ngay trước mặt, chỉ cần cô ấy leo lên, vèo một cái là trong nháy mắt đã vào đến bờ. Nhưng Hàn Lộ đã một mực từ chối.
“Không nên đâu, với lại từ đây bơi vào bờ cũng không xa lắm. Hơn nữa gần bờ lại có rất nhiều mỏm đá ngầm, với thân hình to lớn của mày thì rất dễ bị mắc cạn và bị thương. Mày cứ ở chỗ này đợi tao. Tao đến chào hỏi cô ấy một tiếng rồi sẽ quay lại ngay thôi. Muộn nhất cũng là trước khi trời tối nhất định phải xuống núi.”
Đây là lần đầu tiên Bối Bối nghe được những lời nói ấm áp và tình cảm như vậy của cô ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Nó ngoan ngoãn nghe theo lời cô ấy, không đi theo Hàn Lộ mà ở lại đợi cô ấy quay lại.
Hàn Lộ nhanh chóng bơi vào bờ và lên núi với hai bàn tay không.
Lúc này lên núi mà trong tay không cầm theo một thứ đồ gì, cô có cảm giác cực kỳ ngượng ngùng. Hơn nữa cô còn định luôn tiện đi gặp đại vu để hỏi về việc giải trừ khế ước.
Đang suy nghĩ có nên đi vào rừng trước để kiếm thứ đồ gì đó mang theo hay không, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét lớn của Hợp Khương, còn nghe thấy cả tiếng gầm rú thật lớn của con hổ nhỏ.
Hàn Lộ bỗng nhiên sửng sốt trong chốc lát, đã bị một người một hổ chạy tới đè ngã nhào xuống đất rồi.
Cũng may lớp lá trên mặt đất rất dày tạo thành một lớp đệm, nếu không cái lưng này của cô có khi bị gãy luôn rồi.
“Ô ô ô! Tiểu Lộ, cô không bị sao chứ? Cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn nghĩ rằng, tôi nghĩ rằng cô đã bị cá lớn ăn thịt rồi.”
“A… chuyện này, Khương Khương cô hiểu nhầm rồi. Nó không phải muốn ăn thịt tôi, chỉ là nhìn thấy tôi nên vui mừng quá mà thôi.”
“Vui mừng quá sao?”
Trên mặt Hợp Khương lúc này như đang viết đầy mấy chữ cô đang đùa tôi đấy à.
Hàn Lộ giải thích ngắn gọn một chút.
“Nó có quan hệ với tôi, cũng giống như mối quan hệ giữa cô với con hổ của cô vậy đó, giờ thì cô đã hiểu rồi chứ, nên nó sẽ không bao giờ làm hại tôi.”
Giải thích theo kiểu này, Hợp Khương lập tức hiểu ra. Hóa ra con cá lớn đó là con thú khế ước của Tiểu Lộ.
“Thì ra là như thế….vậy thì tôi hiểu rồi. Như vậy cũng tốt, miễn là không có chuyện gì xảy ra với cô là được.”
Hợp Khương vui vẻ bò dậy từ trên người Hàn Lộ, lúng túng quay đầu nhìn lại, giải thích với người đang đứng phía sau mình thêm một lần nữa.
Lúc này Hàn Lộ mới phát hiện ra phía sau Hợp Khương còn có cả mười mấy người đàn ông.
Dẫn đầu chính là Dương Sí.
Ánh mắt anh lúc này tràn ngập niềm vui sướng, nhìn chăm chú vào cô không hề chớp mắt.
Tại sao anh lại vui mừng như vậy thì không cần nói cũng biết.
Hợp Khương cảm nhận được bầu không khí không tầm thường giữa hai người họ, liền nhanh chóng lôi lôi kéo kéo tất cả những người chướng mắt ở bên cạnh rời đi khỏi đó.
Nhưng con hổ nhỏ lại quá bướng bỉnh, nó không chịu đi theo cô ấy nên đã ở lại.
Hàn Lộ còn chưa kịp phản ứng, một đống người trước mặt đã tản đi hết, Hợp Khương cũng đã chạy đi. Nơi đây chỉ còn lại Dương Sí và con hổ nhỏ đang cùng với cô mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh…”
“Cô…”
Hai người đang trầm mặc đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời ngưng lại.
Dương Sí nói một cách dứt khoát: “Cô nói trước đi.”
Hàn Lộ nhìn thấy dáng vẻ dứt khoát này của anh, không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện ra dáng vẻ mà trước đây anh đã ở chung với nguyên thân.
Vì thế, sau khi cô ấp úng một lúc mới hỏi ra câu hỏi mà cô cực kỳ muốn biết câu trả lời.
“Dương Sí, anh, tại sao trước đây khi còn ở trong sơn động, anh lại chán ghét tôi như vậy?”
“Chán ghét sao?”
Dương Sí suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy. Nhưng mà lúc đó không phải là anh vẫn cho rằng cô ấy chính là giống cái nhỏ lúc trước đó sao?
“Ghét bỏ một người còn cần phải có lý do gì nữa à?”
Hàn Lộ: “…”
Ha ha, anh thắng rồi.