Trước đó Bối Bối vẫn còn lo lắng rằng nó lại bị lừa gạt thêm lần nữa. Tuy nhiên, sau khi nghe người trên lưng phát ra lời thề với thần thú, một chút lo lắng bất an trong lòng trong nháy mắt đã tan biến không còn gì.
Không một ai có thể phá bỏ những lời thề đối với thần thú được.
Cô ấy đang vô cùng nghiêm túc.
“Ôi chao…. Cô mới đi ra ngoài một chuyến mà đã trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, nếu chị gái có thể nhìn thấy cô bây giờ thì tôi thật sự không thể hình dung được là chị ấy sẽ hạnh phúc đến chừng nào đâu.”
Nhắc đến Hàn Sương đã trầm mình dưới lòng biển cả, giọng nói của Bối Bối rõ ràng là vẫn có chút đượm buồn.
Hàn Lộ trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Hàn Sương thực sự là một người chị gái rất tốt.
Chị ấy không còn, mẹ của Bối Bối cũng không còn. Trong lòng Bối Bối không biết là đau buồn đến cỡ nào, vậy mà nó vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nguyên thân, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
“Bối Bối, bây giờ mày nên tin tưởng ở tao, trước tiên mày hãy đưa tao quay trở về hòn đảo kia đã.”
Lần này Bối Bối không nói thêm gì nữa, ngay lập tức quay đầu lại, gù lưng cõng Hàn Lộ bơi thật nhanh quay trở lại hòn đảo.
Khi đi ngang qua hòn đảo mà trước đó cô chỉ mới nhìn từ đằng xa, Hàn Lộ chỉ mới nhìn thoáng qua đã phát hiện có mấy cây dừa. Hơn nữa, địa hình hòn đảo này có vẻ bằng phẳng hơn hòn đảo mà cô ấy đang sống tạm thời, nhìn qua thì trông nó có vẻ thích hợp để ở lại đó hơn.
Cô lập tức cảm thấy động tâm, dự định sau khi quay lại tìm con hổ nhỏ và Hợp Khương, chào hỏi bọn họ một tiếng rồi sẽ lên hòn đảo này xem một chút.
Ngay cả sau này nếu cô quay về tộc Giao Nhân, cũng không có nghĩa là những tháng ngày còn lại trong cuộc đời cô cũng phải sống trong tộc Giao Nhân. Đợi sau khi xử lý xong các công việc trong tộc Giao Nhân, cô vẫn muốn bản thân mình được sống ở bên ngoài.
Còn về phần Bối Bối, đến lúc đó phải xem ý của nó như thế nào. Nếu nó vẫn nguyện ý muốn sống cùng cô ở đây, điều này đương nhiên là rất tốt. Còn nếu nó không bằng lòng, cũng chẳng sao cả. Đại vu của tộc Bạch Hổ có vẻ rất có bản lãnh, bà ấy có thể giúp người ký khế ước, vậy thì đương nhiên là cũng có thể giúp giải trừ khế ước. Để qua vài ngày nữa, cô sẽ mang theo một số đặc sản dưới biển lên núi hỏi thăm một chút, xem xem có thể hỏi thăm được cách giải trừ khế ước hay không, nếu làm được như vậy thì Bối Bối sẽ được tự do.
Hàn Lộ cảm thấy mình đã có được con hổ nhỏ rồi thì tốt hơn hết là không nên tham lam nữa. Bối Bối vốn cũng không nên bị trói buộc như vậy, nếu có thể thả cho nó được tự do thì cứ thả tự do cho nó.
Lại nhắc đến con hổ nhỏ.
Cô đột nhiên nhớ lại, lúc trước là Hợp Khương mang đến đây hai con hổ.
Cho nên sau khi cô bị Bối Bối bắt đi, lúc đó mẹ của con hổ nhỏ đó cũng đã nhìn thấy. Như vậy thì….Liệu con hổ nhỏ có còn ở lại trên đảo hay không?
Câu trả lời đương nhiên là không.
Bối Bối dốc hết sức lực của nó để có thể đưa Hàn Lộ trở lại hòn đảo nhanh nhất có thể, trên đảo cũng chẳng có gì thay đổi so với lúc cô ấy rời đi, chỉ thấy có thêm rất nhiều dấu chân lớn của những con hổ chi chít ở trên bãi biển.
Hàn Lộ liên tục hét lớn lên gọi tên Tiểu Tuyết, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào.
Quả nhiên là nó đã được mẹ nó mang về tộc Bạch Hổ rồi.
Rốt cuộc thì cô vẫn quay về quá muộn, chuyện ồn ào bây giờ chắc mọi người đã biết hết rồi.
Hàn Lộ buông tiếng thở dài, im lặng xoay người nhảy xuống biển.
“Tiểu Hàn, cô lại muốn đi đâu?”
Bối Bối ngay lập tức bơi tới.
Hàn Lộ vừa bơi hướng vào bờ, vừa giải thích: “Hôm nay khi mày đưa tao đi, một người bạn của tao đã nhìn thấy rồi. Vậy nên tao phải đi đến đó chào hỏi cô ấy một tiếng, nếu không họ sẽ nghĩ rằng tao đã chết. Cô ấy sống ở trên núi, nên tao không còn cách nào khác là phải bơi vào bờ.”
Thực ra thì Bối Bối cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không mong là sẽ nhận được câu trả lời của cô ấy. Dù sao thì cũng giống như trước đây, hỏi quá nhiều làm cho cô ấy cảm thấy rất phiền.
Nó đã quen với điều đó.
Nhưng không ngờ hôm nay không những nhận được câu trả lời, mà còn trả lời rất nghiêm túc nữa. Quả nhiên là cô ấy đã trưởng thành hơn sau khi trải qua nhiều đau khổ và cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều.