Hàn Lộ sau khi có những ký ức kia, trong lòng gần như đã nắm chắc. Bây giờ cô cùng với Bối Bối được xem như là ký kết khế ước quan hệ bình đẳng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Khi an toàn cá nhân đã được bảo đảm, một chút e ngại kia đối với Bối Bối cũng biến mất không thấy tăm tích.
Cô ngồi dậy trên lưng của Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng bóng loáng kia, đem chuyện nguyên thân bị người ta cho uống thuốc rồi bị ném xuống biển kể cho Bối Bối.
“Cái gì? Có người cho cô uống thuốc à? Là ai vậy?”
Bối Bối vô cùng kích động, cái đuôi vung lên một cái tạo nên một đợt sóng lớn.
Hàn Lộ vội vàng trấn an cho nó bình tĩnh lại.
“Chúng ta bây giờ đến người hạ thuốc là ai cũng không biết rõ, nếu chúng ta trở về lúc này sẽ đánh rắn động cỏ. Không bằng mày cứ theo tao về hòn đảo bên kia trước đã, chờ cho tao hóa hình thành công, có năng lực rồi thì chúng ta lại trở về.”
Hàn Lộ cũng là nhìn mấy hình ảnh ký ức mới phát hiện người của tộc Giao Nhân thực sự có thể hóa hình. Tuy nhiên lần đầu tiên khi trải qua quá trình hóa hình là cực kỳ thống khổ, nhất định phải dùng giao châu mới có cơ hội vượt qua.
Sau khi hóa hình thành công, giá trị vũ lực của giao nhân quả thực tăng vọt một đường như hỏa tiễn, có thể tùy ý biến ảo ra mọi hình thái của mình. Đó là mục tiêu mà người của tộc Giao Nhân suốt đời theo đuổi.
Tuy nhiên người có thể thành công lại thực sự rất ít, từ trong trí nhớ của cô lục lọi ra cho thấy số người của tộc Giao Nhân có thể hóa hình thành công chỉ có khoảng chừng ba mươi người.
Hơn một ngàn giao nhân, trải qua mấy trăm năm cũng chỉ có chừng ba mươi người thành công hóa hình, có thể thấy xác suất thành công ít đến đáng thương.
Hàn Lộ cũng không nắm chắc mình có thể hóa hình thành công được hay không, tuy nhiên để có thể ngăn cản Bối Bối lại, cô cũng chỉ có thể lấy cớ như vậy thôi.
“Cỏ gì rắn gì?”
“…”
“Chính là nếu chúng ta đột nhiên trở về như thế này thì sẽ làm cho người mà đã bắt tao uống thuốc sẽ đề cao cảnh giác, không dễ dàng hiện thân nữa. Mà bây giờ chị gái cũng không còn ở đây nữa, trong tộc chúng ta bây giờ cũng không còn người thân, hơn nữa thực lực chúng ta cũng không đủ. Cho dù chúng ta có tìm ra được người đã hại tao thì chỉ sợ cũng không làm gì được người ta hết.”
Có thể giữa ban ngày làm cho nguyên thân mê man, còn khiêng ra khỏi tộc ném xuống biển, hành động phách lối như vậy chỉ cần nghĩ một chút cũng biết đó không phải là một người bình thường.
“Còn về phần cỏ thúc nước mắt mà chị gái đã giao dịch đặt trước cho tao, khẳng định là phải lấy trở về. Nhưng đã có khế ước thú thần còn ở đó, chí ít trong vòng một năm tộc trưởng sẽ không dám đụng tới, phải không? Vẫn còn nửa năm nữa là đến ngày tao hóa hình, nếu như tao có thể vượt qua, vậy thì tao lúc đó sẽ có đủ thực lực trở về để lấy lại cỏ thúc nước mắt. Còn nếu như bây giờ chúng ta cứ đi về như vậy, địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, năng lực tự bảo vệ của chúng ta không đủ, mày cảm thấy thế nào?”
Hàn Lộ nói cực kỳ thành khẩn, lần đầu tiên Bối Bối nghe thấy cô ấy nói nghiêm túc giảng giải đạo lý như vậy, thật đúng là nghe được lọt tai.
Hoàn toàn chính xác, hiện tại nếu quay trở lại bộ tộc thì đúng là có thể lấy lại mấy gốc cỏ thúc nước mắt kia. Nhưng người hại Tiểu Hàn là ai thì cũng chưa tra ra rõ, Tiểu Hàn trở về lúc này quả thực quá nguy hiểm.
Mình lại không thể lên bờ, chỉ có thể ở trong biển, đến lúc đó nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mình cũng không thể giúp được một tay.
Vẫn còn nửa năm nữa…
Cũng chỉ là nửa năm mà thôi…
Bối Bối càng nghĩ thì bơi lại càng chậm, bất tri bất giác liền ngừng lại.
Hàn Lộ thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói với Bối Bối: “Nếu như mày vẫn còn không tin thì tao có thể phát ra lời thề với thần thú.”
Nói xong, động tác của cô lập tức trở nên lưu loát quỳ xuống, học theo bộ dáng người thề với thần thú mà cô đã thấy trong trí nhớ, hai tay đan chéo đặt ở trước ngực, nhắm mắt ngưng thần mặc niệm phát ra lời thề.
Cô biết người ở nơi này đều tín ngưỡng thần thú, hơn nữa sau khi phát lời thề với thần thú dường như thật sự có ước thúc. Những lời mà cô vừa mới nói với Bối Bối quả thật cũng không phải là để lừa gạt Bối Bối mà cô thực sự tính toán như vậy.
Mặc kệ ở nơi nào, nắm tay cứng mới là đạo lý cứng rắn nhất. Yếu đuối giống như mấy con gà thì sau khi trở về tộc Giao Nhân nói không chừng cũng là bị vứt bỏ quăng trở lại trong biển cho cá ăn.
Cô đã chiếm được khối thân thể này, vậy thì nhân quả cô đương nhiên cũng phải tiếp nhận.
Lúc trước là cô không biết, bây giờ thì đã biết rồi, có thù thì báo thù, có ân thì trả ân, cô sẽ từng chút từng chút thực hiện nó.