Kể từ lúc cô ấy hiểu chuyện đến khi lớn lên, cô ấy vẫn luôn ghen tỵ với chị gái của mình.
Ghen tỵ chị gái có một con thú khế ước, ghen tỵ với vẻ ngoài xinh đẹp của chị gái, ghen tỵ vì chị gái có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Càng ghen tỵ vì chị gái có thể ở cùng với người đàn ông mà mình thích.
Ai cũng không biết, nguyên thân cũng thích người đàn ông của Hàn Sương.
Mà người đàn ông kia cũng chẳng phải tốt lành gì, vọng tưởng ăn sạch cả chị lẫn em, dần dần liền cùng với nguyên thân bắt đầu mập mờ.
Bối Bối chậm rãi phát hiện có gì đó không đúng, lén lút hỏi cô ấy lý do. Nguyên thân đương nhiên sẽ không nói thật, đem nồi quăng cho người đàn ông kia, nói là do người đàn ông kia câu dẫn cô ấy.
Chuyện này nếu như làm không cẩn thận, hai chị em chắc chắn sẽ xảy ra hiểu lầm. Vậy nên Bối Bối dự định chờ cho Hàn Sương trở về liền đem chuyện này nói cho cô ấy biết.
Thật không nghĩ đến, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Hàn Sương chết ở ngoài biển khơi, ngay cả thi cốt cũng không còn.
Cái này còn chưa hết, sau khi người đàn ông của Hàn Sương biết tin Hàn Sương chết, thế mà lại mở miệng muốn nguyên thân làm giống cái của anh ta.
Bối Bối cũng còn không kịp phản ứng, nguyên thân liền mất tích.
Trong mắt nó, nguyên thân là bởi vì không muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông của chị gái mình mà rời đi, nhưng Hàn Lộ lại thấy rất rõ ràng, nguyên thân là bị người cho uống thuốc rồi trực tiếp ném vào trong biển.
Loại thuốc kia cụ thể là cái gì thì cô không biết rõ lắm, nhưng hẳn là có thể làm cho khả năng hít thở của giao nhân xảy ra vấn đề. Sau khi nguyên thân uống thuốc kia vào rồi bị ném xuống biển, cô ấy cố gắng nín thở vùng vẫy một lúc rồi không chịu đựng được nữa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại chính là thời điểm cô ấy bị người của tộc Bạch Hổ bắt được.
Ký ức đáng lẽ ra phải kết thúc ở đây, bởi vì Hàn Lộ chính là ở thời điểm này xuyên không tới.
Nhưng những hình ảnh trong ký ức kia lại không bị gián đoạn, chỉ là bị tua nhanh một chút.
Cô nhìn thấy Dương Sí vẫn là dùng ba con cá để đổi lấy nguyên thân.
Tuy nhiên nguyên thân không hề choáng váng, sau khi cô ấy ăn mấy quả mâm xôi mà Dương Sí mang về, lại mở miệng đuổi Dương Sí ra khỏi sơn động, an tâm thoải mái ở lại trong tộc Bạch Hổ.
Cô ấy tựa hồ như đã quên hết những chuyện đã xảy ra ở bộ tộc Giao Nhân, bản tính dần dần lộ ra, hết ăn lại nằm ích kỷ bạc lạnh. Mặc dù như thế nhưng Dương Sí vẫn không hề ghét bỏ cô ấy.
So sánh với mình lúc vừa mới tới đã bị Dương Sí đuổi ra ngoài, không hiểu sao trong lòng Hàn Lộ cảm thấy thật chua xót.
Mấy ký ức ở phía sau không biết là do thời gian không đủ hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, Hàn Lộ thấy mấy hình ảnh liên tục nhảy vọt, chỉ mới thoáng cái đã chuyển qua cảnh khác rồi.
Loáng thoáng chỉ thấy rằng hình như nguyên thân đã trộm lương thực dự trữ của Dương Sí đi theo một người đàn ông nào đó đến chỗ khác sinh sống.
Còn về phần Bối Bối, phía sau đó cũng không hề xuất hiện hình ảnh của nó, cũng không biết sau đó nó như thế nào.
Có lẽ là…
Có lẽ nó vẫn cứ tiếp tục không ngừng tìm kiếm, giống như mấy ngày trước đó vậy, vẫn luôn ở trong biển kêu tới gọi lui.
Nói đến đây, người đáng thương nhất phải kể đến chính là Bối Bối.
Rõ ràng nó có thể có được tự do tự tại cả đời, lại bị cưỡng ép phải ở cùng với một người khác. Nếu như nguyên thân hết lòng hết dạ với nó thì còn tốt, đằng này hết lần này đến lần khác cô ấy là là người ích kỷ, trong đầu ngoại trừ bản thân mình ra thì không hề có người khác nữa.
Hàn Lộ cảm thán một tiếng, đột nhiên cảm thấy trên tay có một chút sức lực. Cô thử mở mắt ra, quả thật đúng là có thể mở ra!
Vì đã nhắm mắt lại quá lâu nên khi mở mắt ra, ánh mặt trời mãnh liệt suýt chút nữa đã làm mờ mắt cô. Hàn Lộ vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.
Cô thử cử động nhẹ một cái, đại gia hỏa đang ở phía dưới lập tức phát hiện ra.
“Tiểu Hàn cô tỉnh rồi à, thành thành thật thật ngồi trên đó cho tôi, đừng có nghĩ cách chạy trốn nữa. Bây giờ là ở trong biển rồi, cô căn bản chạy không thoát khỏi tôi đâu.”
“Tao không muốn chạy…Nhưng mà Bối Bối à, bây giờ thực sự không phải thời điểm tốt để quay trở về trong tộc đâu.”