Hàn Lộ vừa giúp đỡ cầm hải sản, vừa bất đắc dĩ khuyên nhủ bọn họ: “Khả năng bơi lội của hai người khá tốt, nhưng nếu bị nhấn chìm rồi thì đồ trong giỏ cũng mất hết. Nếu bị dính nước một lần, không chừng đến lúc đó cả cái giỏ cũng bị rách không còn dùng được.”
Hai người: “…”
Nghe ra cũng có lý, hai cô ấy có thể bơi được, nhưng đồ đạc ở trong giỏ chẳng phải sẽ bị cuốn trôi sao? Vậy các cô ấy ở lại đây mất công cạy cả nửa ngày trời chẳng phải uổng phí sao?
“Đi đi, đi thôi nào!”
Cuối cùng hai người họ cũng đã đồng ý quay trở về.
Nhưng xem ra đã hơi muộn một chút, thủy triều đã nhanh chóng từ mắt cá chân đến gần bắp chân, rồi đến đầu gối…
Bởi vì nước biển dâng lên càng lúc càng cao, con đường dưới chân sẽ dần dần không nhìn thấy rõ được. Cả hai hoàn toàn dựa vào bản năng mò mẫm đi về phía trước.
“Hàn Lộ phải làm sao bây?”
Hàn Lộ buông tay, tỏ vẻ cô cũng không còn cách nào khác.
“Hoặc là bây giờ cô phải chấp nhận vứt bỏ những thứ đồ trong giỏ và một mình bơi trở về. Hoặc là, phải đi nhanh hơn nữa, và cố gắng hết sức đừng bị ngã xuống nước để đi lên bờ.”
Cô vừa nói dứt lời, Tiểu Nguyệt đang đi phía trước, không biết dưới chân giẫm phải thứ gì, liền sợ hãi hét lớn lên và cả người bị ngã nhào xuống biển.
Thành quả lao động kiếm tìm các loại hải sản trong suốt hai giờ đồng hồ, chỉ trong nháy mắt đã bị nước biển cuốn trôi sạch không còn một dấu tích nào.
A Ngọc nắm thật chặt giỏ trong tay, trong lòng cũng đang dâng tràn một nỗi sợ hãi. Sớm biết như vậy thì nên nghe theo lời khuyên quay trở lại bờ sớm hơn thì tốt rồi, bây giờ không thể nhìn rõ được những thứ dưới chân mình nữa, thật sự lo sợ sẽ bị té ngã như Tiểu Nguyệt vừa nãy.
Con người ấy mà, phải trải qua thực tế rồi mới chịu tin.
A Ngọc vừa nghĩ đến đây, dưới chân đột nhiên như bị bước hụt, tiếp đó là bị nghiêng người, chỉ trong nháy máy cả người cũng bị ngã nhào xuống nước biển.
Nhưng so với Tiểu Nguyệt, hải sản trong giỏ của cô ấy không bị trôi mất quá nhiều.
Vẫn còn tốt.
Hàn Lộ lúc này vẫn đang cố gắng đỡ Tiểu Nguyệt đứng lên khỏi mặt nước biển, vẻ mặt cô ấy vẫn còn có vẻ đau đớn, lại quay lại tiếp tục giúp đỡ A Ngọc. Cả ba người vất vả giúp đỡ nhau một hồi lâu, cuối cùng mới có thể vào được đến bờ an toàn.
Nhìn thấy giỏ của hai người lại càng đáng thương hơn, trong giỏ của Tiểu Nguyệt lúc này hoàn toàn trống không chẳng còn thứ gì.
“Không sao cả, mất thì cũng đã mất rồi, lần sau cô lại đi nhặt là được.”
Mấy người phụ nữ khác trong tộc xúm lại an ủi nhưng chẳng làm cho cô ấy cảm thấy khá hơn chút nào, ngược lại suýt chút nữa đã phát khóc.
Hàn Lộ suy nghĩ một chút rồi cô tập hợp tất cả mọi người lại, quyết định dạy cho bọn họ cách nhóm lửa.
Có chuyện mới lạ khác để làm có thể làm cho họ nhanh chóng quên đi những cảm giác không vui vừa qua.
“Nhóm lửa sao? Không không không không!”
Ngoại trừ A Mạn, A Chân và Hợp Khương đã hưởng thụ được lợi ích của việc nhóm lửa nên không hề lắc đầu, những người phụ nữ khác đều lắc đầu như trống bỏi.
“Ngọn lửa sẽ thiêu chết chúng ta!”
“Mọi người đừng quá kích động như vậy, ngọn lửa mà Tiểu Lộ nói chỉ là một ngọn lửa rất nhỏ, chỉ dùng nó để nấu chín thức ăn, sẽ không làm chúng ta bị thương.”
Hợp Khương ngay lập tức đứng ra.
“Cô ấy là bạn tốt của cô, cô đương nhiên sẽ đứng về phía cô ấy.”
“Không phải…”
Hợp Khương còn muốn tranh luận thêm vài câu liền bị Hàn Lộ kéo trở lại.
“Nếu mọi người không chịu nhóm lửa, vậy rất nhiều đồ hải sản kiếm được đang ở trong giỏ mọi người cũng không có cách nào ăn được cả. Con cua, ốc biển và cả những thứ khác nữa.”
Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau một lúc, rất nhanh liền có đáp án.
“Không thể ăn thì không ăn thôi, chúng tôi cũng không cần.”
Động tác của các cô ấy rất dứt khoát, ở trong chiếc giỏ lật qua lật về một lúc, toàn bộ cua cùng với ốc biển vừa mới bắt được đều bị ném hết xuống biển.
Hợp Khương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tỏ vẻ cực kỳ đau lòng.
“Các cô sẽ phải hối hận về việc này!”