Mấy người phụ nữ đều không thèm để ý.
Sau khi ném hết cua và ốc biển xuống nước, trong giỏ của bọn họ chỉ còn lại một vài con cá mà thôi. Ngoài ra vẫn còn lẻ tẻ một vài con nhím biển.
Trông còn ít hơn trong giỏ của A Ngọc.
Lúc này trong lòng A Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mặc dù cô ấy cũng kháng cự với việc nhóm lửa, nhưng nếu cô ấy không nhóm lửa lên, những thứ hải sản trong giỏ xách mà cô ấy kiếm được cũng không có cách nào ăn được. Vậy thì cô ấy cũng chỉ ra về tay trắng giống như Tiểu Nguyệt mà thôi.
Không được, không được.
Hợp Khương đứng một bên quan sát hồi lâu, thực sự cảm thấy có chút đáng tiếc, liền vội vàng chạy đến trong biển và nhặt lại được một số ít trong đó. Những con đã bị ném ra xa thì không thể nào nhặt lại được nữa.
“Tiểu Lộ...”
“Không sao cả, các cô ấy không cần nữa, cô nhặt lại cũng không có gì là sai cả. Đi thôi nào, chúng ta đi nhóm lửa.”
Hàn Lộ dẫn theo mấy người phụ nữ nguyện ý học cách nhóm lửa đi kiếm về một ít cỏ khô và que củi. Sau khi họ trở về, trước tiên cô ấy dạy họ cách xử lý những con cá còn sống.
Thực ra thì đối với những con cá này, chỉ cần cạo sạch vảy cá, cắt bỏ túi mật đắng nghét của nó, mùi vị sẽ hoàn toàn khác xa với những loại cá mà họ đã ăn trước đó.
Mấy người phụ nữ không nguyện ý học cách nhóm lửa sau khi học xong phương pháp xử lý cá liền xách cá đi thẳng ra phía bờ sông. Mấy con hổ của họ cũng đi theo.
Nơi đó cách chỗ này cũng không xa lắm nên Hàn Lộ không có gì phải lo lắng cho họ. Cô quay đầu lại và bắt đầu nghiêm túc dạy cho những người còn lại cách nhóm lửa.
Công việc nhóm lửa thật ra rất đơn giản, chỉ cần sự kiên nhẫn và nhanh tay là sẽ thành công.
Sức lực đôi bàn tay của họ hiển nhiên là khỏe hơn Hàn Lộ, đương nhiên là trò giỏi hơn thầy, chỉ trong một thời gian ngắn họ đã nhóm lên được một vài đống lửa nhỏ.
“Mọi người thật là thông minh, học rất nhanh hiểu và đã làm được ngay. Sau này nếu mọi người muốn nhóm lửa thì cứ theo phương này là chắc chắn sẽ làm được. Tiếp theo tôi sẽ dạy mọi người làm thế nào để có thể dập tắt được đống lửa này.”
Sáu đống lửa đã được nhóm lên, nếu chỉ để nướng các loại hải sản vừa kiếm được thì có vẻ hơi nhiều nên chỉ để lại một đống lửa là đủ.
Thế là Hàn Lộ lại bắt đầu làm mẫu, cô đã dùng cát dập lửa, dùng nước để dập lửa và dùng bùn đất để dập lửa. Mấy đống lửa nhỏ rất nhanh sau đó chỉ còn lại mấy làn khói xanh bốc lên.
Mấy người phụ nữ nhìn đến ngây người, bọn họ đều biết rằng nước có thể dập tắt được lửa, nhưng xưa nay họ lại không biết rằng cát và bùn đất cũng có thể dập được lửa một cách nhanh chóng đến như vậy.
Nhìn thấy cô ấy dập tắt được các đống lửa một cách rất đơn giản như vậy, trong suy nghĩ của bọn họ, ngọn lửa dường như không còn đáng sợ nữa.
“Nếu mọi người vẫn còn lo lắng về việc cháy rừng, mọi người có thể lựa chọn vị trí nhóm lửa ngay trên bờ biển. Sau đó canh giữ đống lửa cẩn thận, làm như vậy sẽ không bao giờ xảy ra hỏa hoạn gì.”
Hàn Lộ bỏ thêm mấy que củi vào trong đống lửa, bắt đầu dạy bọn họ cách nướng các loại hải sản để ăn.
Ở bờ sông cách đó không xa truyền đến mấy tiếng reo hò là cá ăn rất ngon. Hợp Khương khinh thường hừ một tiếng.
“Mấy con cá sống đó thì có gì là ngon, cua nướng chín mới là món ngon nhất.”
“Thật không? Hợp Khương, cô nói cho chúng tôi nghe thử cái đó nó ngon cỡ nào?”
Ngoại trừ A Chân, tất cả những người phụ nữ đều ngồi vây quanh cô ấy, Hợp Khương vô cùng hào hứng chia sẻ kinh nghiệm và cảm giác lần đầu tiên được ăn món cua nướng đặc biệt này.
Cô ấy nói cực kỳ khoa trương, mấy người phụ nữ nghe được không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
A Ngọc bán tín bán nghi nói: “Hợp Khương, cô có nói hơi quá rồi không, làm sao có thứ gì ăn ngon đến phát khóc cơ chứ?”
Cô ấy chỉ có lúc đói bụng quá mới có thể muốn khóc thôi.
Hợp Khương thấy A Ngọc không tin vào những lời mình vừa nói liền bĩu môi, chỉ tay về phía mấy con cua và ốc biển nói:
“Nếu không tin, cô hãy thử nằm sát xuống và ngửi đi, xem có thơm không thì biết thôi.”
Những con cua và ốc biển mới được nướng trên đống lửa chưa được bao lâu, chỉ có vỏ bọc bên ngoài mới bị cháy xém đi một phần nhỏ nhưng trong không khí đã thoang thoảng một chút mùi thơm bốc lên từ đó.
Nhưng chỉ một chút hương thơm thoang thoảng đó thôi cũng đủ khiến người khác phải chảy nước miếng rồi.
Dù sao thì bọn họ từ nhỏ đến lớn đã quen với việc ăn thịt sống đầy mùi tanh, chưa từng ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng như vậy.