Lần này, tất cả mọi người không còn vây quanh Hợp Khương nữa mà nhìn chằm chằm vào mấy loại hải sản của mình, nhìn thấy mấy con cua dần dần chuyển thành màu đỏ, mọi người không ai là không lấy làm ngạc nhiên.
Hợp Khương nở nụ cười sảng khoái ngồi xuống bên cạnh Hàn Lộ, dựa sát vào bờ vai của cô ấy, đột nhiên nói một tiếng cảm ơn.
Hàn Lộ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hôn lên mấy cái trên mặt.
“…”
Hợp Khương, cô ấy liệu sẽ không phải là….
Trong đầu Hàn Lộ trong nháy mắt xuất hiện một vài suy nghĩ khác thường, cả người dường như choáng váng.
“Tiểu Lộ, nếu cô là đàn ông thì tuyệt vời biết bao. Lúc đó tôi chắc chắn sẽ quấn lấy cô để xin được làm giống cái của cô, ha ha.”
Phù…
Cô ấy gần như sợ chết khiếp.
“Sao đột nhiên cô lại nói những lời này thế?”
“Thì tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi. Thật quá đáng tiếc.”
Hợp Khương vẻ mặt tỏ ra vô cùng tiếc nuối, còn Hàn Lộ thì cả người nổi đầy gai ốc.
“Thôi thôi thôi, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nữa. Đi xem mấy con cua của cô thế nào đi, đợi chút nữa nếu bị những người khác lấy đi mất thì chắc chắn là cô sẽ phát khóc lên đấy.”
Hàn Lộ nhẹ nhàng đẩy Hợp Khương hai cái, Hợp Khương cúi đầu nhanh chóng lau lau nước mắt đang đọng trên khóe mắt, lúc ngẩng đầu lại quay lại với bộ dáng vui vẻ vốn có, sau đó mới chạy đến nhìn những con cua của mình.
Những người chưa từng trải qua cơn đói, sẽ không bao giờ biết thức ăn quý giá đến nhường nào.
Bình thường cuộc sống của Hợp Khương ở trong tộc cũng được xem như là không tệ. Nhưng khi mà trận cháy rừng ập đến, cô ấy cũng bị đói khát suốt cả mấy ngày.
Ngay cả cô ấy còn không có gì để bỏ vào bụng, thì thật không dám tưởng tượng được những người khác trong bộ tộc sống như thế nào.
Trong khoảng thời gian đầy khó khăn đó, trong tộc tràn ngập những tiếng khóc than, rên rỉ. Một số người đói đến mức phải bứt cây cỏ để ăn qua bữa, nhưng họ không biết họ đã ăn phải những loại cỏ cây có độc nào mà một vài người trong tộc đã phải mất mạng.
Cho đến tận bây giờ, nguồn lương thực, thực phẩm trong tộc vẫn còn là một vấn đề rất căng thẳng,
Vì vậy, việc Tiểu Lộ vô tư hết mình dạy cho bọn họ cách nhận biết những loại thức ăn mới, đối với người trong bộ tộc Bạch Hổ mà nói, nó có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
Hợp Khương trong lòng vô cùng cảm động, lại không muốn khóc lên, đành nói bâng quơ vài lời lung tung nhằm phá tan bầu không khí có chút buồn bã này và ngăn lại những giọt nước mắt đang chực tuôn trào ra.
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, một hương thơm nồng đậm bắt đầu lan tỏa trong không gian.
Tất cả mọi người đều đã ngưng nói chuyện, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào những con cua trên đống lửa bên cạnh đang dần chín và bốc lên một mùi thơm khó cưỡng. Chỉ còn chờ nhìn thấy Hàn Lộ gật đầu, liền có thể bắt đầu ăn chúng.
Bốn người phụ nữ ở bên bờ sông cũng đang xúm lại.
Bọn họ đã ăn hết những con cá, chỉ còn lại một đống xương, có vẻ như họ đã ăn no. Nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ đống lửa, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bụng đói cồn cào.
Một người trong số họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa, liền chen đến bên cạnh Hợp Khương để hỏi cô ấy.
“Hợp Khương…Cái mùi thơm này tỏa ra từ những con cua và những con ốc biển đúng không?”
“Đương nhiên là thế rồi, những đống lửa bên cạnh còn có thứ gì khác hay sao chứ?”
Hợp Khương vẫn còn đau lòng mấy con cua và ốc biển đã bị bọn họ ném xuống biển lúc nãy, thật không muốn nói chuyện với bọn họ nữa. Nhìn thấy những chiếc càng cua nhỏ bắt đầu bị cháy xém, cô liền vội vàng quay sang hỏi Hàn Lộ một tiếng, thấy cô ấy gật đầu bảo rằng đã có thể ăn được, cô ấy lập tức dùng que củi rút lấy con cua ra.
“Ai, nóng quá nóng quá!”
“Thơm không thể tưởng tượng được.”
Xung quang đó phát ra một vài tiếng nuốt nước bọt.
Hợp Khương mắt điếc tai ngơ, vỗ vỗ vào con cua để lớp tro bụi rớt xuống, sau đó bọc nó vào trong một chiếc lá chờ nguội.
Cua của những người khác cũng bắt đầu chín dần.
Hàn Lộ gọi con hổ nhỏ đến, ôm lấy nó, và lấy ra khỏi lớp tro một con cua cho nó. Cua nướng cũng chính là một trong những món ăn khoái khẩu của con hổ nhỏ.
Sau khi dạy cách ăn cho mấy người phụ nữ, cô liền đem con cua đã xử lý sạch sẽ trong tay đút cho con hổ nhỏ ăn. Hàm răng của nó rất khỏe, mỗi lần ăn là nó đều ăn luôn cả vỏ.
Mấy người phụ nữ thấy vậy cũng bắt chước nó ăn sạch luôn cả phần vỏ cua.
“Thật là ngon!”
“Thơm quá đi thôi! Ngon quá đi thôi1”
“Hợp Khương quả thật là không lừa người, tôi ăn nó vào cũng rất muốn khóc.”
Hàn Lộ: “…”
Hàm răng của mấy người phụ nữ này cũng quá lợi hại đi!