Hợp Khương cũng nhai cả vỏ cua, nhưng cô ấy chỉ nhai để cảm nhận được hương vị của chúng, sau khi nhai xong liền nhổ bỏ xác. Cô ấy vẫn là thích ăn thịt cua hơn.
“Hợp Khương… Cô có thể hay không không…”
Người nói với Hợp Khương chính là một trong những người phụ nữ mà trước đó không nguyện ý học cách nhóm lửa.
Trên khuôn mặt cô ấy lộ rõ ý muốn được ăn cua.
“Các cô vừa nãy chẳng phải là đã hùng hổ ném hết chúng xuống biển sao? Hừ, tôi đã nói là chắc chắn các cô sẽ phải hối hận!”
Hợp Khương chỉ là ngoài miệng nói ra những lời trách móc ghét bỏ, nhưng bàn tay lại dứt khoát lấy ra một vài con cua từ trong chiếc giỏ của mình đưa đến cho bọn họ. Không nhiều cũng không ít, vừa bằng số cua mà lúc nãy cô nhặt được sau khi bọn họ ném đi.
“Ừm, đây là những con mà tôi đã nhặt lại được, bây giờ tôi trả lại cho mọi người. Tiểu Lộ đối với chúng ta tốt như vậy, mọi người phải tin tưởng cô ấy.”
Sau khi nghe thuyết giáo một hồi lâu, bốn người phụ nữ cầm con cua trên tay đi đến bên cạnh đống lửa. Trong chiếc giỏ của Tiểu Nguyệt trống không, chẳng còn thứ gì nữa cả, cô ấy cũng được tặng một con để cô ấy được nếm thử hương vị của nó.
Chẳng bao lâu sau, trên bãi biển chỉ còn lại những âm thanh phát ra lúc những chiếc vỏ cua giòn tan được nhai rùm rụm, không còn ai quan tâm đến việc nói chuyện với nhau nữa.
Bởi vì lần này chủ yếu là dạy bọn họ cách nhận biết các loại hải sản, nên cũng không bắt được nhiều lắm, vì vậy những con hổ chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn mà thôi.
Bởi vì Hàn Lộ không cảm thấy đói bụng, nên những thứ mà cô bắt được chủ yếu là đút cho con hổ nhỏ ăn. Vốn dĩ định chia thêm cho những con hổ bên kia nữa, nhưng bị mẹ của Tiểu Tuyết lớn tiếng rống lên ngăn lại.
Vô cùng bá đạo.
Luận về thân sơ xa gần, đương nhiên là mẹ của Tiểu Tuyết cũng thân thiết với Hàn Lộ hơn, nên cô cũng thuận theo ý của nó, toàn bộ số hải sản đó đều dành cho hai mẹ con chúng nó.
Bữa tiệc hải sản này tuy chẳng có gì cầu kỳ, nhưng đã chinh phục được khẩu vị của tất cả những người có mặt ở đó.
Tuy nhiên, số hải sản đánh bắt được quá ít ỏi, chỉ có thể làm no bụng mấy người phụ nữ, số còn lại chẳng được bao nhiêu.
“Được rồi, đó là tất cả những gì tôi đã dạy cho mọi người ngày hôm nay, hãy ghi nhớ chúng thật cẩn thận. Lần sau tôi sẽ dạy cho mọi người cách nhận biết các loại hải sản khác. Ngoài ra thì tôi sẽ kiểm tra lại những hải sản mà mọi người đã được học hôm nay, nếu người nào không nhớ được thì tôi sẽ không dạy cho người đó nữa.”
Lời nói của Hàn Lộ lúc này nghe ra rất có trọng lượng, tất cả mọi người đều lắng nghe và nghiêm túc gật đầu.
“Còn nữa, lần sau tôi sẽ dạy cho mọi người cách bảo quản các loại hải sản, cho nên bây giờ mọi người không cần phải tích lũy quá nhiều. Đối với hải sản tươi sống thì tốt nhất là nên ăn hết trong ngày, cho dù nấu chín cũng không nên để quá hai ngày. Nếu không lúc ăn vào sẽ rất dễ bị sinh bệnh.”
Không ai muốn bị sinh bệnh, tất cả mọi người đồng loạt gật gật đầu, ghi nhớ trong lòng những lời Hàn Lộ vừa nói.
Sau khi cô ấy đã nói về một số lưu ý khi ăn các loại hải sản, Hàn Lộ liền đi đến dập tắt đống lửa và bảo mọi người chuẩn bị quay về. Bận rộn lâu như vậy, Bối Bối hẳn là cũng đang sốt ruột chờ đợi cô.
Mấy người phụ nữ đều không thể chờ đợi lâu thêm nữa, xách theo mấy loại hải sản họ đã để dành lại rồi nhanh chóng ngồi lên lưng mấy con hổ, muốn nhanh chóng quay về để chia sẻ với những người thân trong gia đình.
Hợp Khương đi sau cùng, chậm chạp lề mề, lại còn âm mưu muốn lôi kéo Hàn Lộ cùng cô ấy đi lên núi.
“Thực sự không thể cùng tôi quay trở về trong tộc được hay sao?”
“Khương Khương, tôi thật sự có việc cần phải giải quyết, ngày mai hoặc là ngày mốt, tôi sẽ quay lại để dạy cho mọi người.”
Hàn Lộ ôm lấy tiểu nha đầu, thúc giục cô ấy nhanh trèo lên lưng hổ.
“Thôi nào, có thời gian rảnh nhất định tôi sẽ lại lên núi.”
Hợp Khương miễn cưỡng nhấc chiếc giỏ đặt lên lưng hổ, mới vừa đi được hai bước liền dừng lại.
“Tiểu Lộ à …đợi đến lúc Dương Sí không nhìn thấy cô theo mọi người trở về, chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng, thất vọng đến chết mất thôi. Cô biết không, khi tôi quay trở lại núi, nói rằng cô đã bị một con cá lớn kéo đi, anh ấy đã lo lắng đến mức hai mắt đều đỏ bừng lên, chính anh ấy đã triệu tập mọi người định đi tìm cô đấy. Anh ấy rất thích cô.”
Nghe đến tên của Dương Sí, Hàn Lộ bất giác ngẩng đầu lên. Đến khi phản ứng lại với những lời Hợp Khương vừa nói ra, phải thật lâu sau cô ấy mới há miệng thốt ra.
“Cái gì?”
Dương Sí thật sự thích mình thật sao?