Lần đầu tiên Hàn Lộ suy nghĩ đến vấn đề này một cách nghiêm túc như vậy. Cô mải mê suy nghĩ đến mức Hợp Khương đã rời đi từ lúc nào cô cũng chẳng hay.
Bấy lâu nay cô luôn cho rằng, Dương Sí chỉ có một chút ấn tượng tốt với mình mà thôi. Một chút ấn tượng tốt đó có lẽ xuất phát từ vẻ ngoài tương đối đặc biệt của cô.
Nhìn chung những cô gái trong tộc Bạch Hổ đều có làn da hơi ngăm đen và dáng người cũng hơi cường tráng. Vậy nên khi nhìn thấy bộ dáng khác biệt của mình sẽ có một chút ấn tượng tốt, điều này cũng chẳng có gì là lạ cả.
Dù sao thì cô cũng không quá có ý tứ quan tâm đặc biệt với anh ta.
Nhưng vừa nãy Hợp Khương nói rằng, sau khi nghe tin cô bị mất tích anh ta đã gấp đến độ đỏ mắt, điều này có chút gì đó khiến người khác khó có thể tin được.
Chính bản thân cô và anh ta dường như cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy mà?
Chao ôi, lòng dạ của đàn ông, thật sự là khó đoán.
“Ô ô ô …”
Con hổ nhỏ nhìn thấy Hàn Lộ đứng bất động cả một hồi lâu, cũng không ôm mình vào lòng, đành chủ động tiến lên cọ cọ vào chân cô.
Lúc này Hàn Lộ mới định thần lại và bế nó lên.
Hổ mẹ đứng bên cạnh cũng tỏ ra lưu luyến không rời nhìn Hàn Lộ và đứa con của mình, gầm nhẹ một tiếng rồi chạy lên núi.
“Ôi, mọi người đều đã đi hết rồi. Tiểu gia hỏa, mày đã ăn hết cua chưa thế? Vậy thì chúng ta chuẩn bị quay trở về thôi.”
Trên bãi biển bày ra một đống hỗn độn, cô đơn giản thu dọn nó một chút, sau đó ôm con hổ nhỏ lao xuống nước.
Con hổ nhỏ tỏ ra khá thích thú khi được xuống nước, liên tục bơi phía trước Hàn Lộ. Nhưng không được bao lâu, nó liền rú lên và quay đầu lại, lao nhanh vào trong vòng tay của Hàn Lộ.
Từ trên người nó phát ra một tín hiệu gì đó có vẻ nguy hiểm!
Hàn Lộ trở nên cảm thấy căng thẳng và định quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một mảnh vây lưng nhỏ đang lướt nhanh trên mặt biển, ngay sau đó cô cũng nghe thấy giọng nói có chút ủy khuất của Bối Bối.
“Tiểu Hàn, sao cô lại đi lâu quá vậy?”
Đó chính là Bối Bối.
Lúc này Hàn Lộ mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và nhanh chóng bơi về phía nó.
“Thật xin lỗi Bối Bối, hôm nay tao phải giải quyết quá nhiều việc nên đã quay lại muộn thế này. Bây giờ chúng ta quay về thôi.”
Sau khi nghe được tiếng xin lỗi kia, cái đuôi đang đung đưa của Bối Bối bỗng nhiên cứng lại trong giây lát, rất nhanh lại đung đưa trở lại. Tiểu Hàn lần này sau khi ra ngoài đã trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, nói được lời xin lỗi cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nó thật sự rất thích Tiểu Hàn của hiện tại, không còn có cảm giác xa cách như trước, bây giờ mới giống như dáng vẻ của một người bạn hơn.
“Cô nhanh leo lên lưng của tôi đi.”
Bối Bối chủ động trầm mình xuống để Hàn Lộ có thể dễ dàng leo lên được lưng nó.
Hàn Lộ nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không từ chối, nhanh chóng ôm con hổ nhỏ và ngồi lên lưng Bối Bối.
“Bối Bối, mày có thể đưa tao đến một hòn đảo để xem thử một chút được không?”
“Ồ, là hòn đảo nào vậy?”
“Nó ở ngay phía trước bên phải…”
Hàn Lộ mới nói được nửa câu, cô đột nhiên nhớ ra là Bối Bối không thể hiểu được lời cô nói.
“Mày cứ bơi về phía trước, lát nữa sắp đến nơi phải chuyển hướng, tao sẽ vỗ vỗ vào lưng mày, tao vỗ vào bên nào thì mày cứ chuyển hướng sang bên đó là được.”
“Được rồi.”
Sau khi cả hai nói chuyện vui vẻ với nhau xong, Bối Bối đột nhiên nghe thấy từ trên lưng truyền đến những tiếng kêu ô ô ô.
“Tiểu Hàn, tiểu gia hỏa vẫn ngồi trên lưng tôi kêu liên tục là gì vậy?”
Không hiểu sao Hàn Lộ lại cảm thấy hơi chột dạ.
Giống như là bị bạn trai bắt quả tang đang ngoại tình, cô ấy cảm thấy thực sự quá xấu hổ khi phải mở miệng nói ra rằng con hổ nhỏ chính là con thú khế ước của cô.
“Hử hử?”
“Nó à, nó là…”
Nói sớm hay nói muộn gì cũng phải nói hết, Hàn Lộ cắn răng một cái, vẫn quyết định nói ra.
“Nó chính là một con hổ mà mấy ngày trước tao vừa ký khế ước….”
“Hổ sao? Là cái gì chứ…”
Bối Bối từ nhỏ đã sống ở biển cả, nó chưa từng nghe qua cái tên hổ này.
Hàn Lộ đành phải phổ cập khoa học cho nó về một số loài động vật sống ở trên đất liền.
Bối Bối phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa được những kiến thức mới này.
“Ồ… Như vậy có thể nói nó cũng là một con vật tương đối lợi hại ở trên cạn, như vậy thì miễn cưỡng nó cũng xứng với cô đấy.”
“Ừm hả? Mày không tức giận hay sao?”
“Sao tôi lại phải tức giận chứ? Cô có thêm một con thú khế ước, hiển nhiên sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, tôi đây vui mừng còn không kịp nữa là.”
Bối Bối nói như thể đó là điều đương nhiên, một điểm cảm xúc không vui cũng không có.