Tại sao lại không đau…
Rất nhanh sau đó, Hàn Lộ nhận ra rằng bây giờ cô đang ở trong trạng thái linh hồn.
Vậy tức là, cô đã bị cái xác chết kia dọa sợ đến mức mất cả hồn vía rồi sao?
Còn ném trở về thời hiện đại nữa.
“Ôi chao…”
Nếu đã ném linh hồn thì cũng ném thêm cả thân thể tới đây luôn được không, bởi vì thân thể của cô ở thời hiện đại đã vào lò thiêu, cháy thành tro lâu rồi.
Bản thân lúc này không có thân thể, chẳng khác nào một cô hồn dã quỷ cả.
Hàn Lộ lại không khỏi thở dài một hơi.
Cô nhìn ra xung quanh, ở đây không phải là ngôi làng mà cô đã từng sống, cũng không phải là ở trấn trên. Nó hơi giống với thành phố mà hai ông bố bà mẹ vô lương tâm kia sinh sống.
Cô nhàn rỗi không có việc gì để làm, dứt khoát lắc mình ung dung đi theo chiếc xe buýt và tìm được cái khách sạn mà mẹ cô đã mở ra.
Đứng ở ngay lối vào khách sạn, nhìn thấy khách sạn Tân Á trước đây đã biến thành khách sạn Á Như. Không hiểu sao lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Hàn Lộ theo bản năng bước vội đến trước cánh cửa xoay phía trước, còn nhoẻn miệng cười với một cô gái đứng đón khách ở cửa. Sau khi cười xong cô mới nhớ ra là bây giờ người khác căn bản không thể nhìn thấy mình.
“Ôi chao…”
Đây là lần thứ ba cô ấy thở dài kể từ khi cô ấy trở lại nơi này.
Hàn Lộ liền trực tiếp đi xuyên thẳng qua tấm cửa xoay tròn, đi lung tung khắp nơi bên trong khách sạn.
Trước kia cô ấy cũng đã từng đến nơi này, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài, vẫn chưa bao giờ đi vào bên trong khách sạn.
Đại khái chính là oan gia ngõ hẹp, cô mới chỉ đi lên đến tầng ba đã gặp được Tả Tân Tuệ, mẹ ruột của cô.
Thoạt nhìn, Hàn Lộ thật sự có chút giật mình.
Bà ấy đã già đi quá nhanh!
Lúc nãy khi cô ở dưới lầu có nhìn qua, thời gian hiện tại chính là sau khi cô chết được ba tháng. Thế mà bà ấy lại dường như đã già thêm đến vài chục tuổi.
Chẳng lẽ công việc làm ăn của bà ấy bị trục trặc gì đó à? Hay là chuyện tình cảm không được thuận lợi?
Dù sao đi nữa thì cũng không phải là do mình gây nên.
Hàn Lộ tò mò đi theo sau bà ấy, dù sao thì bây giờ trạng thái của cô là một linh hồn, vô cùng rảnh rỗi.
Khi đến gần bà ấy hơn, cô ấy mới chợt nhận ra bộ áo quần bà ấy đang mặc trên người là đồ đồng phục của khách sạn.
Đúng vậy, một người luôn mặc trên mình các bộ áo quần hàng hiệu, vậy mà bây giờ đã chuyển sang mặc bộ đồ đồng phục của khách sạn, khả năng cao là tài chính đang gặp vấn đề.
Hàn Lộ đi theo sau bà ấy suốt cả một đường, nhìn bà ấy bận trước bận sau với những công việc trong khách sạn, thỉnh thoảng lại cùng nhân viên vệ sinh đi làm vệ sinh ở một số phòng, lúc này cô ấy mới nhận ra được vị trí của bà ấy trong cái khách sạn này đã có thay đổi.
Chủ nhân của khách sạn này chắc chắn là đã đổi thành người khác rồi.
Cũng không biết ai là người đã thay thế vị trí đó.
Hàn Lộ theo dõi một hồi cũng cảm thấy nhàm chán nên đã chuyển hướng sang mục tiêu khác, dự định đi nghe lén một số thông tin khác.
Nơi có thể nghe được nhiều thông tin nhất chính là ở phòng trà của khách sạn. Cô ấy trực tiếp bay đến nơi đó, ngửi thấy mùi cà phê êm dịu, ngồi trên một chiếc ghế cao, nghe hai cô gái ngồi trong phòng trà này đang nói chuyện phiếm với nhau.
Họ nói với nhau đủ các loại chuyện, từ quần áo, son môi rồi đến cả các loại nước hoa, cả nửa tiếng đồng hồ sau mới nghe họ nhắc đến cái tên Tả Tân Tuệ, tên của mẹ cô.
Hàn Lộ nghe được một nửa, nhưng càng nghe càng cảm thấy hoang mang.
Cái gì gọi là thật xui xẻo khi có một đứa con gái như vậy, cái gì gọi là con gái bà ấy chính là một con sâu hút máu.
Cô từ nhỏ đến lớn mới chỉ liên lạc với bà ấy một lần là khi ông nội qua đời, toàn bộ tiền xe đi lại, cô đều tự bỏ tiền ra, chưa bao giờ đòi bà ấy một xu nào, làm sao có thể trở thành một con sâu hút máu cơ chứ?