Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168. Vụ Cháy Rừng Ập Xuống 3

Chương 168. Vụ cháy rừng ập xuống 3 Chương 168. Vụ cháy rừng ập xuống 3

Dù bầu trời ở nơi này đã tối sầm lại, nhưng bầu trời ở phía xa kia vẫn đang đỏ rực. Thế lửa của đám cháy rừng bốc lên càng ngày càng dữ dội hơn.

Cách xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy mùi cháy khét quen thuộc.

“A Sí, phải làm sao bây giờ, vụ cháy rừng lại xảy ra nữa rồi.”

Hợp Thụ nhổ cọng cỏ ngọt đang ngậm trong miệng ra, bước tới hỏi.

“Anh ngốc quá đi, vụ cháy rừng đã bùng lên như thế rồi. anh phải hỏi ông trời mới phải chứ, hỏi A Sí thì anh ấy cũng có làm gì được đâu?”

Dương Sí gật gật đầu, đúng vậy, phải hỏi ông trời.

Chỉ cần ông trời trút một trận mưa lớn xuống, dập tắt vụ cháy rừng này chỉ cần nửa ngày là đủ.

Nhưng mà ….

“Bây giờ chúng ta nên quay trở về trong tộc trước, thông báo tình hình cho mọi người trong tộc nên thu dọn mọi thứ sẵn sàng. Nếu như vụ cháy rừng thực sự lan đến đây, mọi người nên sơ tán đến chỗ khác càng sớm càng tốt.”

“Sơ tán, sơ tán đến chỗ nào bây giờ được? Hiện tại đám người tộc Man Ngưu bên kia đã kết minh với tộc Phi Ưng rồi, sợ đến lúc chúng ta đi qua đó, bọn họ sẽ rất khó chịu. Nói không chừng bọn họ còn có thể hợp lại lợi dụng trận cháy rừng này bắt nạt chúng ta.”

Dương Sí nghe vậy liên tục lắc đầu.

“Chúng ta sẽ không sơ tán đến phía vùng đất của tộc Man Ngưu, nếu vụ cháy rừng lan đến đây, chúng ta sẽ đi ra đảo.”

Chưa kể trên đảo còn có rất nhiều quả dừa có thể cung cấp nguồn nước uống, nếu như nguồn nước uống từ các quả dừa đã hết thì còn có thể bơi tới bờ sông để lấy nước, chỉ là hơi phiền phức một chút.

Nhưng so với mạng nhỏ thì chút phiền phức đó cũng chẳng đáng là gì.

Đám cháy rừng dù lớn đến đâu cũng không thể cháy lan ra đến tận hòn đảo được.

Đối với mấy hòn đảo ở trên biển, tất cả mọi người đều không hiểu rõ. Người đầu tiên và duy nhất trong tộc từng bước chân lên mấy hòn đảo đó chính là Dương Sí. Anh nói rằng có thể sơ tán lên mấy hòn đảo, những người khác cũng chỉ có thể tin tưởng vào lời anh mà thôi.

Đoàn người nhanh chóng quay trở lại trong tộc, báo cáo với tộc trưởng và đại vu tình hình kiểm tra xử lý các đám cháy rừng mà suốt cả ngày bọn họ đã không ngừng theo dõi.

Tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức quá nguy hiểm, mọi người trong tộc chưa cần phải sơ tán ra đảo ngay, cho nên mệnh lệnh mà tộc trưởng truyền xuống cho mọi người trong tộc chỉ là thu dọn đồ đạc sẵn sàng trước, đợi xem tình hình cụ thể rồi mới tính tiếp.

Sau khi biết được trận cháy rừng lại ập xuống một lần nữa, bầu không khí trong tộc Bạch Hổ trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Kể cả ban ngày lẫn ban đêm đều tăng cường gấp đôi số người canh gác trên núi.

Lúc Dương Sí mang theo đồ ăn trở về sơn động, anh vừa lúc nhìn thấy mẹ mình đang thu dọn những chiếc giỏ mà anh đã đan.

“Mẹ à, lúc sơ tán không nên mang theo những thứ này, nếu cần sau này chúng ta có thể làm lại được. Thứ chúng ta cần mang theo nhất bây giờ là những tấm da thú và thức ăn tích trữ của chúng ta là được rồi.”

“Đều không cần mang theo hay sao?”

Cáp Nhĩ cực kỳ không nỡ, dù sao thì tất cả ở đây cũng là tâm huyết của con trai mình.

“Mẹ, Tiểu Lộ thế nào rồi, cô ấy đã có động tĩnh gì không?”

“Không có, mẹ vẫn chưa thấy con bé có động tĩnh gì. Mẹ thử cho uống nước nhưng con bé vẫn không hé miệng ra được chút nào. Con bé thật là đáng thương, suốt cả ngày hôm nay đều không ăn uống được gì…”

Dương Sí thật sự cảm thấy rất đau lòng khi nghe những lời này, rõ ràng là lúc còn ở trên đảo, anh đút nước và thức ăn, cô ấy đều có thể há miệng ra.

Nhưng anh cũng không hề có ý trách mẹ mình.

“Không sao đâu mẹ, lát nữa con sẽ cố gắng cho cô ấy ăn một chút gì đó, suốt cả ngày hôm nay mẹ cũng đã mệt quá rồi, mẹ hãy đi nghỉ ngơi trước đi. Mẹ nhớ mang theo thịt về, ban đêm con sẽ chăm sóc cho cô ấy.”

“Con có làm được không?”

Cáp Nhĩ cảm thấy nghi ngờ, con của bà ấy thì bà ấy biết, anh chưa từng chăm sóc ai bao giờ cả.

Dương Sí bất đắc dĩ cười cười, đem thịt nhét vào tay mẹ.

“Mẹ đừng quá lo lắng như thế, chính con đã chăm sóc cho cô ấy hai ngày nay ở trên đảo.”

Cáp Nhĩ thấy những lời anh nói ra thật không giống nói dối chút nào, lúc này bà ấy mới chịu tin.

“Vậy được rồi, mẹ sẽ quay về sơn động trước. Con phải chăm sóc cho Tiểu Lộ thật tốt đấy, nếu cần giúp đỡ gì, cứ gọi mẹ đến.”

Dương Sí gật đầu và tiễn bà ấy ra khỏi sơn động. Sau khi quay vào bên trong, anh lấy chiếc lá múc lên một ít nước từ trong nửa quả dừa chứa đầy nước, đỡ giống cái lên cho uống nước.

Cũng thật là lạ, Cáp Nhĩ ban ngày cũng đã thử đút cho cô ấy uống nước nhiều lần, nhưng một giọt cũng không vào miệng được. Nhưng khi nằm trong vòng tay ấm áp của Dương Sí, chiếc miệng nhỏ ngậm chặt như vỏ trai kia đã có thể hé ra một chút.

Nhìn bộ dạng của cô ấy như vậy, cô ấy có vẻ như đang rất khát.

Dương Sí xót xa vuốt nhẹ lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của giống cái nhỏ, vội vàng cầm lấy nửa quả dừa đưa đên bên miệng.

Sau khi uống hết toàn bộ nước ở trong nửa quả dừa, Hàn Lộ suốt cả ngày nóng bức, lúc này coi như được hồi sinh trở lại.

Cũng đúng lúc này, làn sương mù dày đặc bao phủ xung quanh cô mới từng chút một tản ra.

Nhìn những tòa nhà cao tầng quen thuộc xung quanh cùng với xe cộ tấp nập qua lại, Hàn Lộ liên tiếp vỗ vỗ nhẹ vào mặt.

A?

Tại sao lại không đau...

Bình Luận (0)
Comment