Nhưng chưa được yên lòng được bao lâu, anh đột nhiên nhớ lại là thời điểm xảy ra cháy rừng đã đến sơm hơn so với dự tính.
Trận cháy rừng thì đã đến sớm hơn dự tính, vậy ai biết được liệu ông trời có trút mưa xuống sớm hơn dự tính hay không…
Nếu những trận mưa không đến sớm hơn dự tính, lửa trên ngọn núi đằng kia đó cháy liên tục suốt bảy tám ngày, e rằng đến lúc đó đám cháy sẽ lan rộng đến tận bờ biển, đến lúc đó mọi người trong bộ tộc chỉ có cách trốn lên các hòn đảo nhỏ như giống cái nhỏ trước đây đã từng ở mới có thể bảo vệ tính mạng được thôi.
Các dự tính trước đó đều bị đảo lộn, trong đầu anh bây giờ cảm giác rối tung lên. Trên đường xuống núi, anh vẫn đang nghĩ cách làm thế nào giúp mọi người trong tộc có thể vượt qua được trận cháy rừng lần này, thì bỗng nhiên một vụ nổ vang trời xuất hiện ngay trước mặt.
Làm cho anh hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Sau khi phản ứng lại, da đầu Dương Sí tê dại một hồi lâu. Bởi vì sau tiếng nổ vang trời kia, một cái cây phía trước cách chỗ anh đang đứng không xa đã bắt đầu bốc cháy.
Trận cháy rừng thế mà lại rơi xuống ngay tại chỗ này!
Dương Sí vừa cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, vừa vội vàng chạy nhanh đến chỗ cái cây đang bùng cháy và đào bới lên thật nhiều đất!
Cát có thể dập tắt được lửa thì bùn đất cũng có thể!
Cũng may nơi này lớp đất phía trên tương đối tơi xốp, nên lúc đào lên không mất quá nhiều sức lực. Dương Sí đào được một đống nhỏ liền hất thẳng lên cái cây đang bùng cháy kia.
Ngọn lửa trên cây vẫn chưa phải là quá lớn, lại bị đất ẩm bao phủ, nên chỉ trong chốc lát ngọn lửa đã nhỏ đi nhiều. Dương Sí vẫn không ngừng cố gắng, tiếp tục đào thêm hai đống đất khác và hất mạnh lên chỗ cái cây, cuối cùng ngọn lửa cũng đã được dập tắt hoàn toàn.
Sau khi dập tắt được ngọn lửa trên cây, Dương Sí mới giật mình nhận ra toàn thân ướt sũng mồ hôi. Cũng không phải do đào đất mệt mỏi mà chính là sợ xảy ra cháy rừng.
Hai trận cháy rừng mà anh đã trải qua trước đây đã mang lại cho anh ấy quá nhiều sự sợ hãi.
Ngọn lửa vừa mới rơi xuống đã nhắc nhở anh rằng, vụ cháy rừng hiện tại không chỉ là đến sớm hơn so với dự tính, mà vị trí của nó cũng không giống trước kia.
Mảnh đất mới mà anh lựa chọn cho bộ tộc mình, cứ nghĩ là đúng đắn nhưng hóa ra cũng cực kỳ không an toàn.
Dương Sí hít vào một hơi thật sâu, quỳ gối xuống mặt đất và ngửa mặt lên trời cao, trong lòng thầm cầu nguyện hi vọng thần thú sẽ phù hộ cho mọi người trong bộ tộc của mình, đừng để cháy rừng lại tiếp tục hoành hành nữa.
Sau khi cầu nguyện thần thú xong, anh bắt đầu xuống núi.
A Mộc đã đợi anh rất lâu tại vị trí như đã hẹn trước đó, vô cùng vui mừng khi nhìn thấy anh.
“A Sí, tôi vừa thấy ngọn núi ở phía đông gần chỗ con sông lớn đã cháy hết rồi. Tuy nhiên, nhìn theo phương hướng của cột khói dày đặc kia thì chính là vùng đất của tộc Minh Xà...”
Giọng nói của anh đặc biệt nghiêm trọng, cũng không bởi vì người trong bộ tộc của mình trốn thoát được một kiếp mà cảm thấy vui vẻ.
Dương Sí lúc này không có tâm trạng quan tâm về phương hướng của đám cháy, anh bây giờ cần nhanh chóng xác định khu vực lân cận của tộc mình có đám cháy nào đang sắp sửa bùng lên hay không.
Nếu phát hiện thấy đám cháy nhất định phải tìm mọi cách dập tắt ngọn lửa càng sớm càng tốt.
Anh kể lại cho A Mộc nghe về cái cây bùng cháy vừa nãy và nói cho anh ấy biết cách dập tắt lửa bằng đất.
“Tôi sẽ tiếp tục đi kiểm tra các khu vực xung quanh đây. Anh hãy quay về trong tộc gọi thêm một vài người nữa đi kiểm tra thật cẩn thận tình hình trên các ngọn núi, tuyệt đối không được bỏ sót các đám cháy xảy ra gần mảnh đất của tộc chúng ta.”
“Vậy nơi đây chỉ còn lại một mình anh, cũng cần phải cẩn thận hơn một chút…”
Mặc dù A Mộc vẫn còn có chút lo lắng, nhưng chuyện cháy rừng quả thật quá nghiêm trọng, anh không dám lãng phí thời gian thêm chút nào nữa, chỉ có thể vội vàng dặn dò Dương Sí mấy lời rồi nhanh chóng quay trở về trong tộc.
Ngay khi A Mộc vừa rời đi, Dương Sí liền ngồi chờ trên đỉnh núi trước đó. Chỉ cần nghe thấy một tiếng sấm nổ lớn, anh ngay lập tức sẽ kiểm tra khu vực xung quanh đó, trong suốt một ngày hôm đó, quả thật là anh đã dập tắt được hai đám cháy nữa.
Mấy người A Mộc cũng đã dập tắt được một vài đám cháy ở những khu vực khác nhau nữa.
Khi mặt trời dần dần khuất sau những ngọn núi, cũng là lúc các tiếng sấm vang trời đó dần tắt hẳn.
Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Xem như đã có thể tạm dừng lại.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn trĩu nặng như trước.