Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166. Vụ Cháy Rừng Ập Xuống 1

Chương 166. Vụ cháy rừng ập xuống 1 Chương 166. Vụ cháy rừng ập xuống 1

Dương Sí vẫn chưa hiểu được linh hồn là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của đại vu, anh cũng ít nhiều đoán biết được bệnh tình của giống cái nhỏ rất nghiêm trọng. Trái tim anh dường như đang quặn thắt lại.

“Đại vu, chuyện gì sẽ xảy ra nếu giống cái nhỏ không còn linh hồn?”

“Không có linh hồn thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”

Cùng với lời này của đại vu, trên bầu trời lại vang lên một tiếng nổ cực lớn, tiếng sét đó như đánh thẳng vào tim của Dương Sí.

Anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.

Nếu không phải là do anh đã lôi xác chết của Minh Sâm lên trên đảo để hỏa thiêu thì giống cái nhỏ sẽ không quá hoảng sợ mà trở nên mất đi linh hồn như thế này.

“Đại vu! Cầu xin bà hãy cứu lấy cô ấy!”

Dương Sí hai mắt đỏ hoe.

Đại vu im lặng đặt tay Hàn Lộ xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi không thể nào cứu được cô ấy. Cô ấy thực sự đã không còn linh hồn, trừ khi gọi hồn cô ấy trở lại. Nhưng, tôi chưa bao giờ học được thuật gọi hồn này...”

Lúc này đầu óc Dương Sí trở nên trống rỗng.

Chưa bao giờ học được thuật gọi hồn, nên không thể gọi hồn cô ấy trở lại, như vậy ý của bà ấy chính là không thể cứu được giống cái nhỏ phải không?

“Nhưng mà….!”

“Nhưng mà cái gì?”

Dương Sí dáng vẻ lo lắng vội vàng hỏi.

Đại vu nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột của anh, trong lòng thầm thở dài một tiếng đáng tiếc, nhưng vẫn trả lời.

“Nhưng mà, nếu như linh hồn của cô ấy có thể tự trở về trong cơ thể mình thì mọi việc sẽ ổn thôi.”

Dương Sí: “…”

Cái này nói cũng như không.

Nếu có thể tự mình trở về thì đương nhiên là tốt.

Chỉ sợ rằng…

Vừa nghĩ đến khả năng kia, trong lòng Dương Sí cảm thấy đắng chát.

Sau khi nói chuyện với đại vu về việc cháy rừng, anh ôm Hàn Lộ trong tay trở về sơn động của mình.

Sơn động của anh cách vách với sơn động của mẹ anh, vì thế ngay lập tức Cáp Nhĩ phát hiện con trai mình đã trở lại.

“A Sí, con…Tiểu Lộ! Này, con trai ngoan, con cuối cũng đã đưa được con bé quay lại!”

Cáp Nhĩ vui vẻ vỗ vỗ vào vai con trai mình, đang định hỏi thêm một vài câu nữa, đột nhiên phát hiện sắc mặt của con trai mình không được tốt lắm.

“Có chuyện gì xảy ra vậy A Sí?”

Dương Sí ánh mắt đau đớn thương cảm nhìn xuống giống cái nhỏ đang nằm yên không chút động đậy trong vòng tay mình, anh chỉ trả lời là cô ấy bị bệnh. Còn về phần cô ấy bị bệnh gì thì Dương Sí cũng không nói rõ.

“Mẹ, gần đây bên ngoài có chút không được an toàn, mẹ cố gắng không nên đi ra ngoài quá nhiều.”

Cáp Nhĩ gật gật đầu, bà ấy nhìn thấy những hiện tượng khác thường bên ngoài, trong đầu cũng mơ hồ đoán được có chuyện gì đó không ổn.

“Vậy hãy để con bé ở đây, mẹ sẽ chăm sóc cho con bé, nếu con còn có việc phải làm thì cứ làm đi.”

Nếu không tại sao mọi người vẫn thường nói, không ai hiểu con bằng mẹ, không đợi Dương Sí đưa ra lời thỉnh cầu, Cáp Nhĩ đã chủ động đứng ra nhận chăm sóc cho cô ấy.

“Cảm ơn mẹ, vậy con đi trước đây.”

Đã có mẹ của mình ở đây rồi nên anh cũng không phải lo lắng quá nhiều, giống cái nhỏ bây giờ cũng không có khả năng tỉnh lại được, anh lại có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Kiếp này bởi vì anh sống lại mà có rất nhiều chuyện bị thay đổi. Tính cách của giống cái nhỏ thay đổi hoàn toàn, Minh Sâm đã bị chết rồi, vụ cháy rừng cũng ập đến sớm hơn.

Vì thế anh không thể xác định chắc chắn được vị trí của ngọn núi bị cháy trước đó có còn nằm ở vị trí ban đầu hay không. Anh phải chạy qua mấy ngọn núi để leo lên được đỉnh núi cao nhất mà quan sát về phía trước.

Nếu chẳng may chỗ cháy rừng xảy ra quá gần với chỗ ở hiện nay của bộ tộc, anh phải sớm quay về để thông báo cho những người trong tộc nhanh chóng sơ tán đến một nơi khác.

Dương Sí đến chào tộc trưởng, sau đó cùng A Mộc vội vàng rời đi.

Sấm sét trên bầu trời vẫn không ngừng vang lên, nhưng không hề có một đám mây đen nào ngưng tụ lại. Có vẻ như trời sẽ không trút mưa xuống.

A Mộc chạy nhanh hơn Dương Sí một chút, anh ấy đã lên đến đỉnh núi phía đông, hai người hẹn gặp nhau ở giữa hai ngọn núi sau khi đã đi xem xét mọi khu vực lân cận đó.

Dương Sí chạy một mạch lên ngọn núi cao nhất ở phía tây, trên đỉnh núi có thể nhìn thấy nơi bọn họ đã rời đi trước kia.

Đứng tại vị trí cao nhất của ngọn núi, phóng tầm mắt ra xa thật xa, nhìn thấy được một cột khói dày đặc bốc lên từ một ngọn núi ở phía xa.

Trận cháy rừng thực sự đã bắt đầu rồi.

Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên từ ngọn núi ở đằng xa đó, Dương Sí trong lòng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Ở kiếp trước trận cháy rừng đã kéo dài suốt ba ngày liền, mãi cho đến khi trời mưa thật to mới có thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa đang bùng lên một cách hung hãn đó.

Chỉ ba ngày thôi thì đám cháy vẫn chưa thể thiêu rụi được đến chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment