Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165. Linh Hồn Của Cô Ấy Biến Mất Rồi 2

Chương 165. Linh hồn của cô ấy biến mất rồi 2 Chương 165. Linh hồn của cô ấy biến mất rồi 2

Giống cái nhỏ vẫn còn hôn mê cho đến tận ngày hôm sau, trước khi mặt trời ló dạng thì thủy triều cũng đã rút hết. Mặc dù Dương Sí không cảm thấy đói bụng, nhưng con hổ nhỏ đã đói bụng lâu quá rồi. Nể mặt chủ nhân của nó nên không thể để nó bị đói được.

Thế là Dương Sí liền cầm chiếc giỏ đi nhanh ra phía bờ biển tìm bắt hải sản.

Hải sản chỉ mới bắt được khoảng một nửa giỏ, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, sấm sét không ngừng giáng xuống. Những đám mây trên bầu trời đột nhiên lộ ra một màu đỏ yêu dị, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh ra cảm giác không lành.

Trong lòng Dương Sí lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, cảnh tượng trước mắt anh vô cùng quen thuộc. Đây chính là thiên tượng báo trước trận cháy rừng thứ hai sắp sửa xảy ra!

Rõ ràng là vẫn còn đến mấy ngày nữa, tại sao lại …

Trái tim anh vẫn không ngừng đập liên hồi, không biết tại sao trận cháy rừng lại ập đến sớm như vậy. Giống như là sau khi anh được sống lại thêm lần nữa, có rất nhiều thứ xung quanh cũng bị thay đổi theo.

Không được! Ngay bây giờ anh phải nhanh chóng quay trở về trong tộc!

Dương Sí tay cầm chiếc giỏ vội vàng quay trở về lại sơn động, cũng không kịp nướng gì đó cho con hổ nhỏ ăn. Anh trực tiếp chạy thật nhanh vào trong sơn động ôm giống cái nhỏ đi ra ngoài.

Anh nhất định phải ngay lập tức quay trở lại trong tộc, và hiển nhiên không thể nào yên tâm nếu để giống cái nhỏ ở lại đây một mình. Anh muốn đưa giống cái nhỏ và con hổ của giống cái cùng quay trở lại trong tộc.

Còn về phần cái xác chết Minh Sâm…

Nghĩ đến dáng vẻ vô cùng hoảng sợ của giống cái, Dương Sí liền vội vàng đi tìm một sợi dây cỏ dài và chắc, buộc cái xác lại và ném sang bên bờ của một hòn đảo hoang sơ gần chỗ này nhất.

Sau khi không còn nhìn thấy cái xác đó, trong nháy mắt anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Dương Sí cõng giống cái nhỏ trên lưng, một tay ôm chặt con hổ nhỏ, không chần chừ thêm phút nào nữa, nhanh chóng quay trở lại trong tộc.

Mà lúc này, tiếng sấm càng lúc càng dày đặc, vang dội cả bầu trời.

Tiếng sấm dày đặc vang vọng khắp cả đất trời như vậy, cộng thêm giấc mơ mà Dương Sí đã từng nhắc đến trước kia, cả đại vu và tộc trưởng đều lập tức trở nên cảnh giác. Ngay lập tức quyết định giải tán những người trong tộc, yêu cầu tất cả mọi người thành thành thật thật ngồi yên trong sơn động.

Dương Sí vừa quay trở lại trong tộc, nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn trống rỗng như vậy, anh nhất thời còn tưởng rằng đã đi nhầm đến một nơi khác.

Mãi cho đến khi anh gọi tên một vài người trong tộc và nhìn thấy họ xuất hiện ở cửa sơn động, anh mới hiểu ra rằng đó là do tộc trưởng và đại vu an bài.

Những tảng đá đè nặng trong lòng gần như đã rơi xuống hơn phân nửa.

Điều anh sợ nhất chính là đại vu và những người khác trong tộc không nhận ra sự bất thường của trời đất lúc nãy.

Bây giờ mọi người trong tộc có lẽ đang vô cùng hoảng sợ, theo lý thuyết thì anh nên về trấn an mẹ của mình trước. Tuy nhiên anh đã quyết định cần đi gặp tộc trước và đại vu trước khi quay về gặp mẹ mình.

Anh muốn cùng tộc trưởng và những người khác trong tộc thương lượng một chút về phương pháp chống địch sau khi xảy ra cháy rừng. Hơn nữa còn muốn nhờ đại vu xem thử giống cái nhỏ một chút.

Giống cái nhỏ hôn mê lâu như vậy, không ăn không uống gì hết thì làm sao có thể chịu đựng nổi.

Đại vu không lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Sí quay trở lại trong tộc, nhưng điều khiến bà ấy vô cùng ngạc nhiên chính là nhìn thấy giống cái nhỏ trên lưng anh.

“Sao cậu lại đưa cô ấy quay trở về trong tộc thế này?”

Dương Sí ngượng ngùng vò đầu bứt tóc một hồi, sau đó giải thích lý do một cách thật đơn giản.

“Sự việc chính là như thế này, từ hôm trước cô ấy nhìn thấy xác chết của Minh Sâm đã rất hoảng sợ, ngất xỉu hôn mê cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tính ra cũng đã gần hai ngày rồi. Kính nhờ đại vu xem tình hình cô ấy xem thế nào rồi.”

Đại vu nheo nheo mắt, hỏi một cách khó hiểu: “Đã hai ngày qua không tỉnh lại được chỉ vì một chút sợ hãi đó? Sao lại có thể như thế được? Cô ấy không thể yếu đuối như vậy được.”

Thân thể của người thuộc tộc Giao Nhân chắc chắn phải mạnh mẽ hơn thân thể của người của tộc Bạch Hổ.

“Cô ấy…trước đó cũng từng bị một vết thương khác.”

Dương Sí chỉ nói một cách qua loa, không muốn để lộ việc giống cái có được những hạt giao châu.

Đại vu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa mà bước tới kiểm tra khí sắc của Hàn Lộ, lại nắm lấy bàn tay cô ấy để cảm nhận được rõ ràng hơn.

“A?”

Lông mày đại vu đột nhiên nhíu lại, bàn tay đang nắm lấy bàn tay của Hàn Lộ càng ngày càng siết chặt

“Làm sao có thể…Linh hồn của cô ấy đã biến mất rồi!”

Bình Luận (0)
Comment