Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164. Linh Hồn Của Cô Ấy Biến Mất Rồi 1

Chương 164. Linh hồn của cô ấy biến mất rồi 1 Chương 164. Linh hồn của cô ấy biến mất rồi 1

Hàn Lộ ngủ mơ mơ màng màng, trong cơn mơ cô như đang được trở về với biển cả.

Có lẽ vì quan hệ với chủng tộc của mình, ngay khi vừa tiến vào trong biển cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

Xung quanh cô không ngừng lướt qua những loài cá xinh đẹp, được nhìn ngắm những thứ đẹp đẽ, tâm trạng của cô cảm thấy dễ chịu khác thường.

Tuy nhiên cô luôn cảm thấy xung quanh mình thật trống rỗng, dường như bên cạnh mình phải có một cái gì đó.

Hàn Lộ đưa mắt liếc nhìn xung quanh, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống mặt biển, phản chiếu đủ loại các tia sáng đủ màu sáng đẹp đẽ, vẻ đẹp nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

“Đây là nơi nào vậy nhỉ?

“Tiểu Lộ…”

Nghe thấy giọng nói ấm áp của Dương Sí, Hàn Lộ trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức quay người lại. Kết quả là cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt xác chết xanh xao tái nhợt!

“A a!”

Hàn Lộ sợ hãi ngồi bật dậy, mở mắt ra mới phát hiện là mình vẫn đang ở trong sơn động. Vừa rồi chỉ là cô ấy đang nằm mơ mà thôi.

Cô nhanh chóng vỗ vỗ nhẹ vào ngực mình, cố trấn an bình tĩnh lại.

Sau khi vỗ vỗ hai cái, cô mới nhận ra rằng đôi tay mình đã có sức lực trở lại. Cô cố gắng đứng dậy dựa vào vách tường đá, không ngờ đã có thể đứng lên được rồi.

Mặc dù vẫn cảm thấy có chút khó khăn, nhưng so với trước đó tay chân yếu ớt không thể tự lo được cho bản thân mình thì bây giờ như vậy đã là tốt hơn nhiều rồi.

Những hạt giao châu đó quả nhiên rất hiệu quả.

Hàn Lộ vội vàng tìm lấy thêm hai hạt giao châu bỏ vào miệng ăn, sau khi ăn xong cô định sẽ đi ra bên ngoài sơn động xem tình hình ở đó thế nào. Con hổ nhỏ và Dương Sí đều không có ở đó, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hôi thối, không biết bọn họ đang làm gì ở ngoài kia.

Đương nhiên lúc này Dương Sí vẫn đang tiếp tục công việc hỏa thiêu xác chết đó. Đốt đến mức anh ta cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, đã đốt lâu đến mức mặt trời xuống núi rồi, nhưng cái xác của Minh Sâm trong đống lửa vẫn không hề nhỏ đi chút nào.

Cũng may mà hoa văn hình rắn trên lưng của anh ta đã bị thiêu rụi, lão tộc trưởng của tộc Minh Xà chắc hẳn sẽ không thể nhận ra.

Dương Sí thở dài, lại nhìn sắc trời, nghĩ rằng giống cái nhỏ đã sắp thức dậy, phải nhanh chóng tìm cách xử lý các xác chết này.

Xem ra cái này dùng lửa không thể đốt cháy hết được rồi.

Đã đốt thành cái dạng này rồi thì trực tiếp mang đi vứt là được.

Dương Sí đang nghĩ đến việc dập tắt đống lửa, đột nhiên nhìn thấy con hổ nhỏ vẫn đang nằm nghỉ dưới gốc cây hớn hở chạy về phía anh.

Ngay khi anh đang còn phân vân không biết có nên đưa tay đỡ lấy nó hay không, liền nhìn thấy con hổ nhỏ lao nhanh qua người anh và nhảy thẳng vào vòng tay của người đứng phía sau.

“Tiểu Lộ… Tiểu Lộ!”

Dương Sí đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ rằng không được để cô ấy nhìn thấy đang đốt cái gì. Lập tức đứng trước mặt cô ấy ngăn lại.

“Cô không sao chứ? Cô đã có thể tự mình đi bộ ra đến tận đây sao?”

Giọng nói của anh có chút run rẩy, có vẻ hơi căng thẳng quá mức, hơn nữa trên trán bắt đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh, Hàn Lộ không cần nghĩ cũng biết là trong lòng anh đang che dấu chuyện gì đó không tốt.

Thái độ khác lạ này của Dương Sí dường như xuất phát từ đống lửa ở phía sau anh…

Hàn Lộ giả vờ đáp lại và đột nhiên đi vòng qua người anh, liếc mắt nhìn vào đống lửa phía sau.

“Tiểu Lộ đừng…”

Chữ “nhìn” còn chưa kịp nói ra, Dương Sí liền xẹp xuống. Bây giờ có cản cũng vô ích, cô ấy cũng đã nhìn thấy tất cả rồi.

“Anh! Anh ta! Anh ta!”

Hàn Lộ hai tay run lên bần bật, cứ lắp bắp hai tiếng anh ta mãi mà không thể nói thành được một câu hoàn chỉnh.

Là một công dân tốt của thế kỷ hai mươi mốt luôn tuân thủ pháp luật, trong thế giới của cô cho đến bây giờ luôn đều là hòa bình.

Nhưng hôm nay, đầu tiên là cô nhìn thấy xác chết, sau đó lại nhìn thấy cảnh hỏa thiêu xác chết, quả thực cô bị kích động là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa, cơ thể cô ấy vẫn đang còn yếu ớt, chịu không nổi kích thích nên chỉ trong nháy mắt cô lại bị hôn mê bất tỉnh.

Dương Sí: “…”

Thấp thỏm bất an canh giữ ở bên cạnh suốt cả một đêm, giống cái nhỏ vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng hơi thở của cô thì vẫn đều đặn, cũng không phải là lại sinh bệnh, chỉ là do quá sợ hãi mà thôi.

Dương Sí biết rõ điều này nên mới chưa vội vàng đưa cô ấy quay trở về trong tộc.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cho dù anh không muốn trở về cũng phải trở về.

Bởi vì lần này trận cháy rừng đã ập đến.

Bình Luận (0)
Comment