Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163. Tại Sao Minh Sâm Lại Chết? 3

Chương 163. Tại sao Minh Sâm lại chết? 3 Chương 163. Tại sao Minh Sâm lại chết? 3

Các thành viên còn lại của tộc Thiên Lang làm gì còn dám tiếp tục chiến đấu nữa, tất cả rút nhanh về trong tộc.

Sau khi những người của tộc Thiên Lang đều đã rút lui hết, Dương Sí vẫn đứng trên cây tiếp tục theo dõi. Nhìn thấy con rắn đầu đỏ rực đó sau khi cắn người chết người xong thì nó cũng đã chết.

Dáng vẻ của Minh Sâm lúc đó rất đau khổ, miệng lẩm bẩm không dứt nói rằng đó là bảo bối của cha anh ta, lúc quay về làm sao có thể giải thích được chuyện này đây.

Nếu nó là bảo bối của tộc trưởng tộc Minh Xà, vì sao nó lại ở trên người đàn ông đang ở trước mặt này chứ?

Dương Sí một lần nữa lại bơi tới gần xác chết, nhẹ nhàng lật một cái, lật khuôn mặt của người đàn ông kia hướng lên phía trên.

Ngay khi khuôn mặt nhợt nhạt vừa lộ ra, đồng tử của anh liền co rút lại.

Hóa ra là Minh Sâm!

Anh ta đã chết!

Dương Sí nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao người này ở kiếp trước sống tốt mà đến kiếp này lại chết sớm như vậy. Lại còn chết ở trên biển nữa.

Bây giờ, không thể xử lý xác chết này một cách qua loa như vậy được rồi.

Ý định ban đầu của anh là kéo xác chết này ném ra xa một chút, nhưng những đợt sóng trên mặt biển thì không ngừng nối tiếp nhau xô vào bờ, không chừng rồi nó lại bị sóng đẩy tấp vào lại nơi này. Thậm chí là bị đẩy trôi dạt vào tận bãi biển.

Bây giờ, khu vực này có thể coi như là địa bàn của tộc Bạch Hổ rồi. Nhưng thiếu tộc trưởng của tộc Minh Xà lại chết ở nơi đây.

Nếu như bị tộc Minh Xà phát hiện ra, một cuộc đại chiến là sẽ không thể tránh khỏi.

Anh không phải là sợ tộc Minh Xà, nhưng trận cháy rừng thứ hai sắp xảy ra, nếu giữa tộc Bạch Hổ và tộc Minh Xà xảy ra đại chiến thì chỉ làm lợi thêm cho các tộc khác mà thôi.

Cho nên cái xác chết này của Minh Sâm tuyệt đối không được để cho tộc Minh Xà phát hiện ra.

Cùng không thể chôn xác anh ta ở trên hòn đảo này, như vậy sẽ khiến cho giống cái nhỏ càng sợ hãi hơn, nếu như cô ấy biết có người chết chôn ở trên đảo, chắc chắn cô ấy sẽ không thể nào chịu được.

Dương Sí suy nghĩ một lúc, liền kéo xác Minh Sâm lên bờ trước để cho nó không bị trôi đi. Sau đó, anh đi vào rừng và mang về một đống lớn cỏ khô và nhóm lửa lên.

Anh định tranh thủ lúc giống cái nhỏ vẫn đang ngủ, đốt xác chết kia.

Anh đã từng tận mắt chứng kiến, lửa có thể thiêu rụi con người thành tro.

Thế nhưng Dương Sí đã không nghĩ đến một việc, cháy rừng có thể thiêu rụi người thành tro là bởi vì lúc đó ngọn lửa đủ lớn và nhiệt độ lửa là đủ cao.

Một ngọn lửa ở trên bãi biển hiển nhiên không thể so sánh được với nó.

Một trận hỏa thiêu đã diễn ra trong khoảng gần hai tiếng đồng hồ, mùi thịt cháy khét lẹt đã lan tỏa khắp hơn một nửa hòn đảo này. Hàn Lộ bị mùi vị kỳ quái này đánh thức.

Sau khi cô hắt hơi hai lần do ngửi thấy mùi lạ này, Dương Sí nghe được có động tĩnh liền bước vào.

Toàn thân anh lúc này đều mang theo hơi nóng, vừa nhìn đã biết ở bên cạnh đống lửa suốt một thời gian dài.

“Dương Sí, anh đang nướng cái gì vậy? Sao cảm giác như có mùi thối bốc lên thế?”

“À thì… Tôi không nướng gì cả, tôi chỉ đốt một ít đồ thôi.”

Dương Sí nào dám nói ra sự thật, trước đó cô ấy chỉ mới nhìn thấy cái xác chết đã hoảng sợ đến ngất xỉu, nếu bây giờ mà biết anh kéo cái xác chết đó lên trên hòn đảo này, còn không biết là cô ấy sẽ sợ hãi đến như thế nào.

Anh muốn qua loa, nhưng Hàn Lộ lại không chịu buông tha cho anh.

“Anh đốt cái gì vậy? Anh có thể đưa tôi ra đó xem được không?”

“Không được mà!”

Đại não Dương Sí nhanh chóng xoay chuyển, phải một lúc sau mới tìm ra được một cái cớ sứt sẹo.

“Mấy thứ đang đốt ở bên ngoài dễ gây sặc lắm, cô ngửi mấy mùi đó không tốt cho thân thể của cô đâu. Cô cứ ở yên trong sơn động, tối nay không phải là sẽ còn một đợt thủy triều nữa hay sao? Cô phải nghỉ ngơi thật nhiều, đợi lát nữa sau khi thủy triều xuống mới có sức đi cùng với tôi ra bờ biển bắt hải sản được.”

Hàn Lộ có vẻ nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, cảm thấy trong lời nói của anh có vẻ gì đó hơi chột dạ.

Nhưng Dương Sí đối với cô không hề có nửa điểm ác ý, điều này thì cô hoàn toàn chắc chắn. Được rồi, không đi thì không đi, nhưng cái mùi đó quả thật là rất khó chịu.

“Được rồi.”

Hàn Lộ ngoan ngoãn quay trở lại giường của mình.

Dương Sí đứng ở cửa động quay đầu nhìn lại, lặng lẽ lau mồ hôi toát ra trên trán, thầm thề trong lòng, sau này anh sẽ không bao giờ nói dối với giống cái nhỏ nữa, lần nói dối này làm cho trái tim của anh gần như sắp ngừng đập rồi.

Bình Luận (0)
Comment