Hàn Lộ phải liên tục khẳng định là cô không bị thương chỗ nào cả, anh mới chịu tin tưởng.
Nhưng bản thân anh thì…
“Dương Sí! Trên người anh có rất nhiều vết thương đang chảy máu!”
“Không sao đâu mà, chỉ là mấy vết thương nhỏ. Trước dây lúc đi săn mấy vết thương còn lớn hơn vết thương này rất nhiều.”
Dương Sí không thèm để ý, thản nhiên mỉm cười, sau khi nhặt lại mấy hải sản bị văng ra khỏi chiếc giỏ, lại cúi người ngồi xuống trước mặt Hàn Lộ.
“Lần này tôi cam đoan là sẽ không làm cô bị ngã nữa… Cô có còn nguyện ý tin tưởng ở tôi không?”
Ba chữ “tôi nguyện ý” không biết vì sao mà Hàn Lộ không thể mở miệng ra nói được. Cô luôn cảm thấy nói ra ba chữ này có gì đó rất kỳ quái.
Cô dứt khoát trèo lên lưng Dương Sí, dùng hành động của mình để trả lời.
“Chúng ta bắt được cũng khá nhiều rồi, anh cõng tôi trở về sơn động trước đã.”
Dương Sí đối với cô luôn là nói gì nghe nấy, lập tức xoay người đưa cô trở về sơn động. Lại không nghĩ rằng giống cái nhỏ vừa mới đặt chân xuống sơn động, việc đầu tiên là lấy hạt giao châu nhét vào trong miệng anh.
Động tác của cô diễn ra quá nhanh khiến anh cũng không kịp từ chối.
Sau khi ăn hạt giao châu còn ngon ngọt hơn những quả mâm xôi chín mọng vào bụng, cảm giác ngứa ran bắt đầu lan ra trên bề mặt vết thương.
Chỉ trong nháy mắt, những vết thương lúc nãy vẫn còn rỉ máu đó đều đã ngay lập tức liền sẹo.
Dương Sí: “…”
Anh biết rằng hạt giao châu trong truyền thuyết rất lợi hại, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến như vậy. Cảm giác thật là lãng phí khi sử dụng nó cho bản thân mình….
“Sau này, cô nhất định không được để người khác nhìn thấy những hạt giao châu này.”
Vẻ mặt Dương Sí biểu lộ quá sức nghiêm trọng, thoạt nhìn còn tưởng anh đang đề cập đến vấn đề sinh tử gì đó. Hàn Lộ hiểu được ý của anh, của cải tài sản không được để lộ ra ngoài. Cô nhanh chóng mỉm cười gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài nướng hải sản, sau khi ăn no đến căng bụng, Hàn Lộ rất nhanh sau đó liền ngủ thiếp đi. Mấy viên giao châu mà cô đã ăn vào cần có đủ thời gian nghỉ ngơi mới có thể tiêu hóa hết được.
Sau khi Dương Sí đưa cô ấy vào bên trong sơn động, đi đến bên cửa động nhìn xuống bên dưới, phát hiện xác chết người đàn ông đó vẫn còn nổi lơ lửng trên mặt nước mà không trôi đi chỗ khác.
Lo sợ nếu giống cái nhỏ nhìn thấy sẽ hoảng sợ thêm lần nữa, thế là anh trực tiếp từ trên cửa động nhảy xuống biển, kéo lấy chiếc váy da thú trên thân người chết kia và đẩy ra xa phía bên ngoài.
Bối Bối nghe thấy có tiếng động liền nổi lên, liếc mắt nhìn thấy mấy con rắn độc đang sắp lao về phía Dương Sí.
Nó không có cách nào khác giao tiếp với Dương Sí, nên chỉ có thể lao thẳng vào đó.
Bốn con rắn độc bị hất văng xuống biển chỉ trong nháy mắt. Bọn chúng đã nhận ra được sự nguy hiểm, liền tách nhau ra bơi theo các hướng khác nhau, nhưng cũng không sao nhanh bằng Bối Bối, cuối cùng tất cả bọn chúng đều nằm gọn trong bụng Bối Bối.
Hừ……
Quá nhỏ, ngay cả mùi vị cũng chưa kịp cảm nhận được gì đã chui hết vào trong bụng Bối Bối rồi.
Bối Bối có chút ghét bỏ lại nổi lên khỏi mặt nước, nhìn Dương Sí bị xô ra thật xa với dáng vẻ đắc ý rồi khẽ hừ một tiếng.
Nếu không phải là nó ra tay, người đàn ông này có lẽ đã sớm bị những con rắn độc cắn chết rồi.
Dương Sí cảm kích tiến lên vỗ vỗ nhẹ lên người nó.
“Cảm ơn anh bạn.”
Ngay sau khi bị hất mạnh ra ngoài, anh cũng liếc mắt quay đầu nhìn lại. Mặc dù bốn con rắn đã trốn rất nhanh, nhưng anh cũng đã kịp nhìn thấy được đôi chút.
Trong đó có một con có đầu màu đỏ nhìn rất quen mắt.
Dương Sí chắc chắn mình mình đã từng gặp qua nó, nhưng không phải là ở kiếp này. Sau trận cháy rừng thứ hai ở kiếp trước, một lần khi đang tìm kiếm thức ăn, anh đã nhìn thấy tộc Minh Xà và tộc Thiên Lang đang tranh đoạt địa bàn. Lúc ấy thành viên của tộc Minh Xà rất ít, còn thành viên của tộc Thiên Lang thì nhiều hơn. Mắt thấy tộc Minh Xà sắp không địch lại được, một con rắn đầu đỏ rực đột nhiên chui ra khỏi chiếc váy da thú của Minh Sâm.
Con rắn kia cực kỳ độc, hễ người nào của tộc Thiên Lang bị nó cắn phải đều ngã lăn ra đất, toàn thâm tím tái, nhanh chóng sùi bọt mép ngay sau đó và tắt thở.