“Nhanh thả tay ra! Đừng bóp nữa!”
Động tác trên tay Dương Sí dừng lại, nhưng không kịp để ý, lại tiếp tục bóp nát thêm một đống lớn nữa.
Hàn Lộ: “…”
“Anh đừng nặn nữa, nhanh thả con cua xuống nước đi.”
“Thả nó sao?”
Một con cua lớn như vậy…
Dương Sí hơi chút do dự, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô và đem thả nó xuống nước.
Sau khi thả cua xong, anh quay đầu lại nhìn thấy giống cái đang vẫy tay với mình nên vội vàng ngồi xuống bên cạnh hỏi cô ấy.
“Đã bắt được nó rồi, sao lại không giữ nó lại? Chẳng phải đó là một con cua lớn hay sao?”
“Con cua đó đang mang một bọc trứng, vậy nên đừng giữ nó lại.”
Sợ anh không hiểu được trứng là gì, Hàn Lộ thay đổi sang cách nói khác.
“Những hạt nhỏ mà anh vừa bóp nát đó chính là những con cua non. Chỉ là một cục đó thôi, nhưng qua năm sau sẽ có thêm hàng ngàn hàng vạn con cua lớn nữa.”
Dương Sí: “….”
Anh nhìn vào tay mình với vẻ không thể tin nổi, lại nhìn về hướng con cua đã biến mất dưới mặt nước. Cả người bỗng nhiên sững sờ.
“Cái này…Cái này hóa ra là đàn con nhỏ của nó…Tôi thực sự không biết đến điều này… Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là những hạt cát, nên phải làm sạch nó. Cô nói hàng ngàn, là bao nhiêu thế?”
Dương Sí chỉ mơ hồ đoán là nó rất nhiều, nhưng anh không tưởng tượng ra được là nhiều đến mức nào.
Hàn Lộ suy nghĩ một lúc, liền đưa ra cách so sánh rất thực tế và dễ hiểu.
“Nhiều hơn tất cả các thành viên trong tộc của anh cộng lại.”
“Nhiều đến vậy sao!”
Dương Sí nghe vậy cũng có chút bối rồi, nhìn đi nhìn lại bàn tay mình. Nhìn thấy trên tay vẫn còn dính rất nhiều hạt nhỏ, anh liền nhẹ nhàng cẩn thận gỡ ra đem thả tất cả xuống biển.
Hàn Lộ thấy dáng vẻ nhẹ nhàng cẩn thận của anh, thực sự không đành lòng nói cho anh biết, những quả trứng cua nhỏ bé đó một khi đã rời khỏi thân xác mẹ thì không có cách nào có thể tồn tại sống sót để phát triển thành những con cua con được nữa, chúng chỉ sẽ trở thành thức ăn cho những con cá khác mà thôi.
Chao ôi, thật là một bầy cua đáng thương.
“Dương Sí, thủy triều lại sắp dâng lên rồi, nhanh quay lại tiếp tục đi bắt những con cua khác.”
Nghe thấy cô nói tiếp tục đi bắt cua, sắc mặt Dương Sí nhất thời rối rắm trong chốc lát, nhưng chỉ là trong chốc lát mà thôi. Đến khi nhìn thấy dáng vẻ đang mong đợi của Hàn Lộ, cảm giác áy náy trong lòng cũng ngay lập tức lắng dịu xuống.
Cũng không thể bởi vì làm tổn thương quá nhiều trứng cua như vậy mà sau này không ăn cua nữa.
Trong lòng anh âm thầm thề với thần thú, nếu sau này còn bắt được những con cua như vậy, anh nhất định sẽ thả nó đi.
Sau khi phát lời thề với thần thú, trong lòng Dương Sí cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau đó anh bắt đầu cõng Hàn Lộ trên lưng đi về phía có mấy tảng đá lớn. Anh biết rằng mấy loại cua mà Hàn Lộ thích ăn thường ẩn mình trong những khe đá khi thủy triều xuống.
Bởi vì xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn ngủi vừa rồi, Hàn Lộ rõ ràng có thể cảm nhận được cảm xúc của Dương Sí không còn quá hào hứng như vậy nữa. Ngoài cái cảm giác đau lòng cho những chú cua đó, cô ấy còn cảm thấy đau lòng cho cả Dương Sí.
Trước đây, anh chưa bao giờ nhìn thấy con cua có trứng, nên không biết đến những chuyện đó cũng là rất bình thường. Trong lúc vô tình bóp nát những cái trứng kia, nếu trách là trách mình không kịp mở miệng can ngăn.
Nếu không, Dương Sí chắc chắn sẽ nghe theo lời cô, lập tức mang cua thả lại xuống biển.
Hàn Lộ càng nghĩ càng cảm thấy đó chính là lỗi của mình, hai tay bấm vào anh, ghé sát vào bên tai Dương Sí, nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng quá để ý về chuyện của những con cua non đó. Ngay cả khi anh không bóp nát nó, cũng chưa chắc bọn chúng có thể sống sót được dưới biển. Dưới biển chúng còn có rất nhiều kẻ thù tự nhiên khác, chỉ một số ít mới có thể lớn lên một cách an toàn.”
Hơi thở thơm tho ấm áp của cô không ngừng phả vào tai, Dương Sí chỉ mới nghe được mấy câu đầu, trái tim liền nhảy loạn nhịp. Anh thậm chí còn không chú ý tới một đám rêu xanh đang trước mặt, rồi chỉ trong nháy mắt, bầu trời như quay cuồng đảo lộn. Cả hai cùng thét lên rồi ngã nhào xuống.
Hàn Lộ được Dương Sí che chở, ngoại trừ phía trên đùi có hơi đau nhức ra, còn những vị trí khác đều ổn. Về phần Dương Sí, bởi vì che chở cho người trong tay, cánh tay bị chà xát trên bề mặt đá nên bị trầy xước tương đối nghiêm trọng và những vết thương đó cũng bắt đầu rướm máu.
Anh dường như không cảm nhận được sự đau đớn của bản thân, phản ứng đầu tiên chính là nói lời xin lỗi, sau đó vội vàng kiểm tra xem Hàn Lộ có bị thương ở đâu hay không.