“Vậy thì cô hãy theo bà ấy về thăm nhà một chuyến. Chẳng phải là cô vẫn luôn muốn biết nếu từ nhỏ cô được sống bên cạnh bà ấy thì cuộc sống sẽ như thế nào hay sao?”
Giọng nói lúc ẩn lúc hiện giữa hư vô sau khi nói xong câu này liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Hàn Lộ ngay cả quyền từ chối cũng không có, trực tiếp bị chiếc xe điện nhỏ đưa về nhà mẹ của cô ấy.
Trước đó đã chứng kiến quá nhiều điều kinh hãi, bởi vậy bây giờ nhìn thấy căn biệt thự biến thành nhà cho thuê cũng không có gì là ngạc nhiên.
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới về vậy? Số tiền mà con cần đâu rồi?”
“Tiền tiền tiền, lúc nào cũng chỉ biết đòi tiền, mẹ cả ngày làm việc mệt đến gần chết cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, vậy mà toàn bộ con đưa hết cho Hắc Hắc. Sao con không nghĩ đến việc đi tìm bố của con hả?”
“Tìm rồi, ngày hôm qua con có đến tìm ông ấy đó, nhưng chỉ có được mười ngàn thôi, đúng là một con quỷ nghèo mà.”
“Cái gì? Mười ngàn à? Sao con không đưa cho mẹ cất?”
“Con mà đưa cho mẹ cất rồi có lấy ra được một xu nào nữa đâu?”
“Nha đầu chết tiệt kia!”
Hàn Lộ giống như đang ngồi xem kịch, cô ngồi trên băng ghế nhỏ ở trong phòng khách, nhìn hai mẹ con cứ cãi qua cãi về, không ai chịu nhường ai. Kết quả vẫn là Tả Tân Tuệ tức giận đến mức huyết áp của bà ấy tăng cao thì lúc đó cuộc nói chuyện giữa hai người mới dừng lại.
Không hiểu vì sao, đột nhiên Hàn Lộ muốn cười.
Trước kia cô ấy đã từng hỏi, vì lý do gì mà rõ ràng là đứa con ruột do mình sinh ra mà bà ấy lại chán ghét cô đến như vậy.
Cô vẫn còn nhớ rõ năm đó Tả nữ sĩ đã trả lời như thế này.
“Mẹ đã tìm gặp đại sư tính mệnh, con sinh ra liền khắc mẹ, có con ở đây thì sự nghiệp hay gia đình gì của mẹ cũng không thuận hết. Con xem đi, vừa mới sinh con ra, lão cha ma quỷ của con liền muốn ly hôn với mẹ liền, nó hoàn toàn ứng với mệnh ấy đấy…”
Mình khắc bà ấy ….
Năm đó cho dù cô khắc như vậy cũng khắc ra một bà chủ khách sạn cùng với vô số tài sản.
Còn hiện tại thì như thế nào chứ…
Chỉ là một nhân viên quét dọn vệ sinh của một khách sạn, đi một chiếc xe đạp điện nhỏ, phải ở nhà thuê và còn bị con gái hút máu. Bà ấy trở nên già nua như vậy.
“Lại nhìn sang cha của cô….”
Giọng nói đó lại vang lên.
Giọng nói đó vừa dứt lời, Hàn Lộ đột nhiên phát hiện mình đã trở về ngôi làng chài nhỏ vô cùng quen thuộc. Hơn nữa lại đứng ngay trước cửa nhà mình.
Cô đang định bước vào thì chợt thấy cửa nhà mở ra.
Một người phụ nữ có thân hình to lớn vạm vỡ, trên tay cầm một chiếc chổi lông gà đuổi theo cha, vừa đánh vừa mắng.
“Ông là đồ vô dụng, tiền của bà già này phải vất vả lắm mới tích lũy được chút ít, vậy mà ông lại dám mang đi cho người khác!”
Ông chủ lớn oai phong của trước kia, lúc này cũng chẳng khá hơn là bao so với con chó bị rơi xuống nước.
Hàn Lộ nhìn đến ngây người.
“Đây là cuộc sống mà bọn họ đáng ra phải sống. Hàn Lộ bên kia lúc trở về bởi vì thân thể bị thiêu hủy, cho nên ông trời đã làm chủ, cho cô ấy trùng sinh ở một kiếp khác. Mà ở kiếp này, cô ấy không sống chung cùng với ông nội, một mực đeo bám hút máu bố mẹ cô ấy. Cuộc sống ở cả hai bên đều không hề dễ chịu.”
Hàn Lộ im lặng không nói lời nào, nhưng trong lòng cô ấy đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Cô vẫn cho rằng từ nhỏ mình đã không có được tình thương yêu của bố mẹ, là do bản thân mình không đủ tốt. Còn khiến cho bố mẹ mình ghét luôn cả ông nội, thậm chí khi ông nội qua đời, cả bố mẹ không một ai chịu quay về thăm ông. Để ông nội chết mà không nhắm được mắt, khiến trong lòng cô luôn cảm thấy hổ thẹn.
Đương nhiên là cô thẹn với ông nội, người đã một tay nuôi nấng cô đến khi khôn lớn.
Thế nhưng khi nhìn thấy được quỹ tích nguyên bản của cuộc sống mà họ đáng phải trải qua, rốt cuộc cô cũng thoải mái. Thì ra không có mình, bọn họ cũng sẽ không phụng dưỡng ông nội và cuộc sống còn khổ hơn cả kiếp trước.
Cái này có thể xem như là quả báo đến muộn đi.
Hàn Lộ đầu óc đang mê man một hồi, chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.
“Tiểu Lộ…”