Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172. Truyền Thừa Quá Nhiều 1

Chương 172. Truyền thừa quá nhiều 1 Chương 172. Truyền thừa quá nhiều 1

“Cô cần phải trở về.”

“Trở về sao?”

Hàn Lộ sững sờ, đột nhiên phản ứng lại, người đàn ông thần bí đó nói trở về tức là đang nói về việc đưa cô trở lại thời viễn cổ.

“Thời đại viễn cổ mới chính là nơi mà cô nên ở lại, còn nơi này chẳng qua chỉ là một hành trình ngắn ngủi trong cuộc đời của cô. Hãy buông bỏ những chấp niệm đối với nơi này và trở về viễn cổ, lúc đó cô mới có thể hoàn toàn dung hợp với thân thể của cô.”

Hóa ra trước đây cơ thể và linh hồn của cô ấy vẫn chưa thực sự dung hợp…

Cho nên đó là lý do tại sao linh hồn lại dễ dàng thoát ra khỏi thể xác của cô như vậy phải không?

“Nhưng làm thế nào mới có thể trở về được?”

Giọng nói ở trong bóng tối dường như đang thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ cần cô thực sự muốn trở về là được, cô nhắm mắt lại đi.”

Hàn Lộ làm theo lời nói đó, nhắm chặt hai mắt lại, cũng không cảm nhận được bên cạnh có bất kỳ động tĩnh nào, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình từ tư thế đứng biến thành bị ôm.

Ngoài ra còn có một quả mâm xôi chua chua ngọt ngọt ở trong miệng.

Hả??

Thật ngọt ngào.

Ngay sau khi vừa trở lại, cô đã được ăn đồ ngọt, điều này khiến tâm trạng của cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng có cố gắng thế nào đi nữa thì cô cũng không sao mở mắt ra được, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Sau khi trong lòng thầm kêu gọi rất lâu, người thần bí trong bóng tối đó dường như đã biến mất, không còn mở miệng nói chuyện nữa.

Hàn Lộ cũng không quá vội vàng, dù sao thì người đó cũng đã nói, cô mới là chủ nhân chân chính của thân thể này, nhất định là sẽ tỉnh lại.

Sẽ không có khả năng đưa cô đến thời hiện đại giày vò một trận rồi quăng cô về lại đây để thành một người thực vật được.

Sau khi ăn hết mấy quả mâm xôi, Hàn Lộ đột nhiên phản ứng lại, mình cứ ngất xỉu như vậy, hơn nữa còn không biết mình đã ngất xỉu bao nhiêu ngày rồi, Dương Sí có lẽ là đang vô cùng lo lắng…

Hơi thở của người ở sau lưng cô rất quen thuộc, người đang ôm cô có lẽ là anh, và người đút mấy quả mâm xôi vào miệng cô cũng chính là anh.

Cơ thể ngoại trừ hơi thiếu nước một chút, còn thì không có cảm giác đói, xem ra anh đã chăm sóc cô rất cẩn thận.

Người đàn ông này…

Hàn Lộ đang cảm động, đột nhiên hàng loạt hàng loạt những tin tức cứ thế không ngừng xông thẳng vào trong đầu cô khiến đầu óc cô như trướng lên đau nhức, không có cách nào tiếp tục suy nghĩ mấy chuyện trước đó được.

Những ký ức mà lúc trước cô nhận được ở trên hòn đảo kia so với những ký ức mà cô tiếp nhận lúc này, quả thực chính là thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy.

Thực ra những thứ này không tính là ký ức, mà giống như là huyết mạch truyền thừa của tộc Giao Nhân. Từ thởi điểm khởi nguyên của tộc Giao Nhân cho tới bây giờ, năng lực của giao nhân, mấy kỹ năng tương đối bí ẩn của tộc Giao Nhân, tất cả đều được truyền hết vào trong đầu cô vô cùng rõ ràng.

Đây là những thông tin mà Hàn Lộ mãi mãi sẽ không bao giờ có thể thu thập được.

Hàn Lộ đã mất phải mất đến bốn ngày trời ròng rã mới có thể tiêu hóa được mớ thông tin này, và trận cháy rừng trên núi cũng đã bùng phát trong suốt bốn ngày đó.

Trong bốn ngày này, đừng nói là mưa, ngay cả một đám mây đen cũng đều không có. Nắng nóng như thiêu như đốt cộng với gió lớn đã khiến cho đám cháy ngày càng dữ dội khốc liệt hơn.

Chỉ cần đám cháy kéo dài thêm khoảng hai ngày nữa, chắc chắn sẽ cháy lan đến vùng đất mà bộ tộc Bạch Hổ đang sinh sống.

Mặc dù cách xa thật xa ngọn núi xảy ra cháy rừng, nhưng mọi người trong tộc Bạch Hổ đều có thể cảm nhận được từng luồng không khí chết chóc trong từng cơn gió thổi tới. Những con hổ cũng phản ứng rất kịch liệt, nếu không phải là có chủ nhân ước thúc, bọn chúng đã chạy khỏi đó từ sớm rồi.

Tất cả mọi người đã thu dọn xong các vật dụng cần thiết, chỉ còn chờ lệnh của tộc trưởng là có thể lập tức sơ tán đến nơi khác.

Nhưng tộc tưởng vẫn đang còn chờ đợi.

Ông ấy đang chờ câu trả lời chính xác từ đại vu.

Bởi vì đại vu đã tính được sẽ có mưa to trong mấy ngày nay, chỉ cần bà ấy có thể tính toán chính xác thời gian có mưa thì mọi người trong tộc không cần phải sơ tán ra khỏi vùng đất của bộ tộc nữa.

Một vùng đất đã mất biết bao nhiêu công sức gây dựng nên như vậy, ai cũng không muốn cứ như thế mà vứt bỏ.

Bình Luận (0)
Comment