Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173. Truyền Thừa Quá Nhiều 2

Chương 173. Truyền thừa quá nhiều 2 Chương 173. Truyền thừa quá nhiều 2

Đáng tiếc là đại vu đã dùng đủ mọi cách, vất vả tính toán đến mức nôn ra máu nhưng vẫn không thể nào tính được ngày chính xác. Bà ấy chỉ biết trận mưa này có biến số, nhưng cụ thể là biến số gì thì bà ấy không tính ra được.

Sau khi tộc trưởng biết được chuyện này thì trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng cũng không có ý trách đại vu, hai người liền thảo luận một hồi và cả hai đều đưa ra quyết định, ngay ngày hôm sau sẽ sắp xếp cho mọi người trong tộc sơ tán đến hòn đảo mà Dương Sí đã nói.

Sau khi nhận được lệnh của tộc trưởng, Dương Sí liền bắt đầu tìm kiếm ở khu vực núi rừng xung quanh. Dù sao, ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi này rồi, nơi này cũng sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn không còn gì cả, sau này muốn ăn mấy quả mâm xôi gì đó sẽ rất khó khăn.

Ở kiếp trước, phải trải qua bao mùa đông mới tìm lại được quả mâm xôi ở trong rừng.

Đương nhiên, những thức ăn tìm được chủ yếu để dành cho giống cái nhỏ.

Giống cái không ăn được thịt sống, ở trong tộc lại không dễ nhóm lửa, cho nên liên tục trong mấy ngày hôm nay đành phải để cô ấy chịu ủy khuất, ăn toàn trái cây.

Khi trời bắt đầu chập choạng tối, Dương Sí quay trở lại sơn động với một chiếc giỏ lớn trên tay đầy ắp quả mâm xôi tươi chín mọng.

Anh sau khi tiễn mẹ về sơn động của bà ấy, vẫn như trước kia đỡ giống cái nhỏ dựa vào trong ngực mình, đút cho cô ấy một chút nước, cho cô ấy ăn những quả mâm xôi chín mọng đã được rửa sạch sẽ.

“Tiểu Lộ, ngày mai chúng ta phải rời khỏi nơi đây rồi, đám cháy rừng càng lúc càng cháy lan đến gần vùng đất của chúng ta, mọi người trong tộc ngày mai cũng sẽ cùng nhau sơ tán đến hòn đảo mà trước kia cô đã từng ở. Tuy nhiên, mọi người hiện đang rất hoảng sợ khi nhìn thấy lửa, chỉ sợ là lúc lên trên đảo cũng không dễ để có thể nhóm được lửa. Cho nên, đồ ăn mà cô ăn được sẽ không có nhiều đâu. Cũng không biết trên đảo trừ quả dừa ra còn có thứ trái cây nào khác có thể ăn được hay không, cô phải nhanh nhanh tỉnh lại đi.”

Dương Sí thực sự cảm thấy vô cùng lo lắng.

Vừa mới trải qua một trận cháy rừng, mọi người nhất định sẽ không đồng ý để anh nhóm lửa trên đảo. Anh cũng không muốn nhóm lửa trên đảo để làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.

Nhưng giống cái nhỏ đã nói cô không ăn được những thức ăn còn sống.

Điều này thật sự là rất khó nghĩ.

Hàn Lộ có thể nghe thấy được những gì anh nói, hiểu rõ những lo lắng của anh ngay lúc này, thực sự rất muốn ngồi dậy nói với anh là không cần phải lo lắng quá nhiều như vậy, cô sẽ tỉnh lại ngay thôi mà.

Trải qua bốn ngày liền, những thông tin trong đầu cô dường như đã được tiêu hóa gần hết. Cô mơ hồ hiểu được rằng những ngày qua chính là quá trình dung hợp của cơ thể và linh hồn như người thần bí kia đã nói.

Trải qua bốn ngày, sự dung hợp đó gần như là hoàn tất.

Hàn Lộ có cảm giác, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày là cô có thể sẽ tỉnh lại.

Sau đó, thử làm thần chú cầu mưa xem sao.

Không biết trong huyết mạch truyền thừa của những người khác trong tộc Giao Nhân có không, nhưng trong truyền thừa mà cô nhận được có loại thần chú này.

Hơn nữa những loại thần chú trong truyền thừa của cô cũng không ít, cái gì mà cầu mưa, ngưng băng, hóa tuyết, đủ loại, nhìn ra cũng quá nhiều đi.

Tuy nhiên mấy thần chú này cần phải sau khi cô hóa hình mới có năng lực sử dụng được.

Từ khi nhỏ đến bây giờ cô đã tiếp nhận chủ nghĩa vô thần, lần dung hợp này đã phá vỡ tất cả tín niệm từ trước đến nay của cô.

Hàn Lộ cẩn thận nhớ lại ký ức của một Hàn Lộ khác khi cô ấy vẫn còn sống ở tộc Giao Nhân, và nhận thấy rằng không ai trong tộc Giao Nhân có khả năng sử dụng những thần chú đó.

Người duy nhất có khả năng thực hiện được một chút ít thần chú đó chính là… đại vu.

Cô có một chút cảm giác hoang đường, chẳng lẽ, mình chính là đại vu kế nhiệm của tộc Giao Nhân hay sao?

Những suy nghĩ của Hàn Lộ càng lúc càng đi xa hơn.

Bỗng nhiên có thứ gì đó làm gián đoạn dòng suy nghĩ mông lung của cô, chính là một nụ hôn nhẹ lên trán của cô.

“Nhanh trở về đi.”

Giọng nói nhẹ đến mức Hàn Lộ suýt chút nữa cũng không thể nghe rõ.

Người này hôn xong, đặt cô trở lại trên đống cỏ khô rồi rời đi. Chỉ còn lại một mình Hàn Lộ, giống như một con chuột chũi, hé miệng hét lên a a a không ngừng.

Ôm, ôm xong rồi hôn, đây có phải thể hiện rằng, mối quan hệ giữa hai người họ đến gần thêm một bước rồi không?

Nhưng cô ấy vẫn còn ngất xỉu!

Bình Luận (0)
Comment