Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174. Truyền Thừa Quá Nhiều 3

Chương 174. Truyền thừa quá nhiều 3 Chương 174. Truyền thừa quá nhiều 3

Hàn Lộ tâm loạn như ma, mơ mơ màng màng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến lúc cô tỉnh lại thì trời đã về khuya.

Cô ấy theo bản năng, chống đỡ tay và tự mình ngồi dậy, hai chân xỏ vào đôi giày cỏ. Khi cúi xuống để buộc dây giày, cô mới giật mình phát hiện, mình đã có thể động đậy được rồi!

Cái gì?

Không chỉ có thể động đậy, cô còn có khả năng nhìn được trong đêm nữa!

Hàn Lộ vui mừng khôn xiết, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là cô sẽ có thể đi biển bắt hải sản ngay trong đêm.

Dung hợp linh hồn thế mà lại có nhiều điều ngạc nhiên đến vậy.

Ở kiếp trước thật sự là rất đáng tiếc.

Hàn Lộ vỗ vỗ nhẹ vào đầu, mang lại đôi giày cỏ ngay ngắn hơn. Sau khi đứng dậy, cô liếc nhìn thấy Dương Sí đang nằm ngủ trên chiếc giường bằng cỏ khô cách đó không xa. Trong lòng, tất cả các cảm giác đều đua nhau xuất hiện, không kìm nén được nhẹ nhàng bước tới bên cạnh anh.

Nghe anh nói, vụ cháy rừng đã kéo dài suốt mấy ngày nay. Vậy nên suốt mấy ngày nay anh phải bận rộn cùng những người trong tộc chống lại bọn thú dữ từ trong rừng sâu lao ra, lại phải đi kiếm quả mâm xôi cho cô ăn, trở về sơn động còn phải đút nước và thức ăn cho cô nữa.

Chỉ nghĩ đến những việc đó thôi cũng cảm thấy mệt lắm rồi.

Hàn Lộ từ trong những truyền thừa mà cô nhận được tìm ra một đoạn thanh tâm chú. Loại thần chú này không chỉ có thể giúp cho đầu óc tĩnh tâm ngưng thần lại, mà còn có thể tiêu trừ mệt mỏi, đối với Dương Sí lúc này quả là rất thích hợp.

Vừa lúc loại thần chú này không cần phải hóa hình mới có thể thực hiện, vì vậy Hàn Lộ từ từ đặt tay lên vai Dương Sí với tâm lý sẽ thử một lần xem sao.

Vừa bắt đầu niệm chú, hai tay cô đột nhiên bị siết chặt lại, trời đất như bị quay cuồng, cô liền bị Dương Sí đè xuống nằm sát trên mặt đất, còn bị anh bóp cổ.

“Là… Cô?”

Hàn Lộ: “…”

Dương Sí đang ngủ nhưng cả năm giác quan của anh đều nhạy bén như vậy sao?

Chỉ mới chạm tay nhẹ vào vai đã tỉnh lại!

“Mau đứng dậy đi… khụ khụ.”

Quá nặng, người đàn ông này đè ép cô đến mức sắp không thở nổi rồi.

Dương Sí vội vàng buông tay khỏi giống cái nhỏ và đứng dậy khỏi người cô ấy. Trong lòng cảm thấy cao hứng nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, rất lâu sau đó anh mới nói ra được một lời.

“Cô, cô, cô đã tỉnh lại rồi! Thật là tốt quá!”

Hàn Lộ phủi phủi nhẹ vết đất bụi dính trên người, không nhịn được cười khi nghe những anh nói ra những lời này.

Thật sự là chàng ngốc, thật là đáng yêu.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong những ngày vừa qua.”

Hàn Lộ thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng thời gian lúc này không thích hợp.

“Anh có thể dẫn tôi ra bên ngoài xem tình hình cháy rừng hiện tại như thế nào không?”

Dương Sí không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, ngay lập tức đưa Hàn Lộ đến đỉnh núi gần đó nhất. Bây giờ đám cháy càng ngày càng lan đến gần hơn, không cần phải chạy quá xa lên núi đã có thể nhìn thấy ngọn lửa.

Đến khi lên đỉnh núi anh mới kịp phản ứng lại.

Giống cái nhỏ đã bị hôn mê trước khi trận cháy rừng ập đến, suốt mấy ngày nay cô ấy cũng không hề tỉnh lại, vậy sao cô ấy lại biết được trận cháy rừng đang xảy ra?

Chẳng lẽ!

Cô ấy, cô ấy có thể nghe thấy chính mình đang nói chuyện khi cô ấy hôn mê!

Vậy còn chuyện mình đã hôn cô ấy nữa ….

Dương Sí càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất an. Anh không chắc bây giờ giống cái nhỏ đang suy nghĩ gì trong đâu. Anh muốn tiến lên hỏi cô ấy thêm một vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô lại không có cách nào có thể nói ra được những lời muốn nói.

“Nó thực sự nghiêm trọng đến vậy sao…”

Đám cháy rừng lần này còn nghiêm trọng hơn những trận cháy rừng trên tivi mà cô đã xem trước đó, phóng tầm mắt ra xa chỉ nhìn thấy một mảng lớn màu đỏ cam, như thể một nửa trái đất đang bị đốt cháy.

Không bao lâu nữa, vụ cháy rừng sẽ thiêu rụi xung quanh chỗ này, vì vậy không có gì lạ khi tộc Bạch Hổ quyết định sơ tán khỏi đó sau khi mặt trời mọc.

Hàn Lộ quay đầu lại dặn dò Dương Sí một vài câu, nhờ anh để ý xung quanh giúp cô một lúc.

Cô ấy muốn thử một chút thần chú cầu mưa đó.

Dương Sí nghe lời cô, liền đứng lui về phía sau chờ đợi, chỉ nhìn thấy giống cái nhỏ bắt đầu thực hiện một số động tác thủ thế mà anh không hiểu.

Không biết có phải do ánh trăng đêm đó quá nhiều hay không mà anh chợt phát hiện ra toàn thân giống cái nhỏ bị bao phủ một mảnh ánh trăng mông lung.

Vẻ đẹp khiến người ta phải kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment