Dương Sí đứng sau lưng cô nhìn đến sững sờ.
Nhưng Hàn Lộ đang đứng ở đằng trước, lúc này trong lòng cô thực sự đang hoảng sợ.
Câu thần chú đã bị niệm sai đến bốn lần mới miễn cưỡng đọc tốt được.
Còn về các thủ thế, cô cũng không biết tại sao chỉ niệm một cái chú pháp mà phải tăng thêm mấy cái thủ thế phức tạp đến vậy. Rõ ràng là các nhà sư trong chùa chỉ cần khép hai bàn tay lại với nhau là có thể niệm chú rồi.
Cô nhìn mấy thủ thế kia trong trí nhớ của cô, cảm thấy thật đơn giản, nhưng khi tự mình làm thì mới nhận ra nó không hề đơn giản chút nào, các ngón tay đều bị co quắp lại.
Làm đi làm lại cả gần nửa giờ, cuối cùng cô cũng đã nhớ rõ các động tác và đọc thuộc câu thần chú. Sau khi niệm xong chữ cuối cùng của câu thần chú.
“Ầm!”
Một tiếng sẩm nổ lớn vang dội cả một vùng trời đột nhiên vang lên trước mặt cô không xa, sợ tới mức bàn tay thủ thế của cô suýt chút nữa đã không thể giữ được.
Và cùng với tiếng sấm vang trời đó, một cơn gió mạnh đã thổi tới gần đỉnh núi.
Bởi vì trời tối đen như mực, không thể nhìn thấy được rõ những đám mây đen ngưng tụ trên bầu trời, nhưng hai người đứng trên đỉnh núi thì đều có thể nhận ra được, thật sự là trời sắp mưa!
Dương Sí như thể cảm nhận được điều gì đó, nhịp tim liền đập liên hồi.
Trong lòng cảm giác buồn vui xen lẫn.
Vui chính là giống cái nhỏ có bản lĩnh như vậy, buồn là bản lĩnh của cô ấy lợi hại như vậy, mình lại không xứng với cô ấy.
Một việc mà ngay cả một người vĩ đại như đại vu cũng không thể làm được nhưng đối với giống cái nhỏ lại dường như vô cùng đơn giản. Cô ấy ở trong tộc của mình có lẽ cũng là một người giống như đại vu vậy.
Đại vu ở trong tộc của anh đời này không có người đàn ông nào, bà ấy nói bà ấy muốn đem cả cuộc đời mình hiến dâng cho thần thú.
Còn giống cái nhỏ thì sao…
Tâm trạng Dương Sí lập tức trở nên buồn bã.
Hàn Lộ làm sao biết anh nghĩ xa như vậy, ngay khi cô ấy niệm xong câu thần chú cầu mưa, đầu óc cô như bị kim đâm, ong ong quay cuồng.
Với khả năng hiện tại của cô, vẫn có chút miễn cưỡng khi dùng đến câu thần chú này.
Tuy nhiên, đến cùng thì cô vẫn cầu được cho mưa rơi xuống.
Một giọt, hai giọt…
Những hạt mưa to gần bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống từng chút một, mang theo hy vọng của sự sống.
Cả hai người nhanh chóng bị mưa làm cho ướt sũng.
Nhưng không ai hé miệng nói muốn rời đi khỏi đây.
Dương Sí không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Hàn Lộ, cả hai đều nhìn chằm chằm về hướng ngọn núi vẫn đang bùng cháy.
Trận mưa này không phải lớn cũng chẳng phải nhỏ, nếu nó cứ tiếp tục rơi xuống, có lẽ đám cháy rừng trên núi cũng sẽ bị dập tắt.
Khi Hàn Lộ thực hiện niệm chú cầu mưa, kỳ thật là cô có thể lờ mờ cảm nhận được trên trời đang tích rất nhiều nước mưa, và cô chỉ là người dẫn nước.
Phần lớn nước mưa đã được cô dẫn đến chỗ xảy ra cháy rừng, còn phía bên này chỉ là mưa rải rác mà thôi.
Cho dù như thế, mưa vẫn càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa đánh vào mặt cũng cảm thấy đau rát.
Dương Sí cảm thấy mình thì không sao cả, nhưng anh lại đau lòng cho giống cái nhỏ.
“Bây giờ để tôi dẫn cô xuống núi, còn bên này đợi chút nữa tôi quay lại kiểm tra tình hình là được rồi. Hơn nữa trời đã mưa rồi, làm gì được gì thì cô cũng đã làm rồi, nên hãy về trước đi đã.”
Hàn Lộ đưa hai tay lên che kín mặt, sững sờ khẽ gật đầu.
Dương Sí nói rất đúng, cô đã làm tất cả những gì có thể, nếu vẫn không dập được đám cháy rừng trên núi, cô có tiếp tục ở lại đây cũng không còn cách nào khác.
Hai người liền nhanh chóng đi xuống núi.
Lúc này mưa chỉ mới bắt đầu rơi, đường xuống núi vẫn chưa quá lầy lội, xuống núi vẫn còn tương đối thuận lợi.
Từ đằng xa đã nghe được những tiếng hoan hô của mọi người trong tộc Bạch Hổ. Không nghĩ cũng biết là do nhìn thấy trận mưa này.