Đã hơn nửa đêm, bọn họ vẫn còn thức giấc.
Hàn Lộ kéo kéo tay Dương Sí, tốc độ chậm lại.
“Có thể xuống núi bằng một đường khác ít bị chú ý hơn được không?”
Cô không muốn bị nhiều người nhìn thấy như bây giờ.
“Vậy thì chúng ta hãy đi vòng lại từ bên kia đi qua.”
Dương Sí chỉ một con đường khác.
Hàn Lộ gật đầu đi theo sau anh một vòng quanh đó và đã về được đến sơn động của Dương Sí.
Khi về đến sơn động, chỉ có hai người ở đó, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Dương Sí chưa kịp nói câu nào thì bên ngoài sơn động truyền tới giọng nói của mẹ anh.
“A Sí! Nhanh dậy đi nào!”
Dương Sí sợ bà ấy bị té ngã nên vội vàng ra ngoài cửa động để đón bà ấy vào trong.
Giống cái của tộc Bạch Hổ không thể nhìn được vào ban đêm, vì vậy Hàn Lộ cũng không sợ bị bà ấy phát hiện ra. Cô ấy ngồi ở phía xa, định sẽ nói chuyện với Dương Sí sau khi hai mẹ con họ nói chuyện xong.
Nhưng tai của Cáp Nhĩ rất thính, hơi thở nhẹ nhàng thường này bỗng nhiên trở nên ngắn lại và mạnh mẽ hơn. Có lẽ con bé đã tỉnh lại!
Nhưng nếu con trai bà ấy không nói, bà sẽ giả vờ như không biết.
“A Sí! Bên ngoài trời đang mưa! Thần thú đã hiển linh rồi, chúng ta không cần phải sơ tán khỏi chỗ này nữa!”
Dương Sí mím môi cười cười, thần thú vẫn không hiển linh, đó là giống cái nhỏ của anh hiển linh.
“Con biết rồi, mẹ, không cần phải sơ tán đi nơi khác là quá tốt rồi. Mẹ hãy về nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa con sẽ lại lên núi xem tình hình các đám cháy thế nào. Nếu các đám cháy đã bị dập tắt, có thể bắt đầu đem các đồ dùng trở về lại.”
“Được được được.”
Cáp Nhĩ dáng vẻ rất vui, liền quay người rời đi. Nhưng đột nhiên bà ấy lại bị con trai gọi giật lại.
“Mẹ mẹ ơi, hay là mẹ ở lại đây ngủ đi ạ, con sẽ sang bên kia sơn động của mẹ ngủ lại…”
Dương Sí đột nhiên nhớ tới giống cái nhỏ đã tỉnh lại, nếu hai người cùng ở lại trong sơn động của anh sẽ có chút không thích hợp cho lắm. Giống cái nhỏ hình như cũng không thích như vậy.
Hàn Lộ vẫn trốn ở phía sau, không biết là nên vui hay nên buồn khi nghe những lời Dương Sí vừa mới nói. Cô cố gắng vểnh tai lên để nghe câu trả lời của mẹ anh.
“Đổi cái gì mà đổi, con ngủ ở đây sẽ thoải mái hơn ở chỗ sơn động của mẹ. Mẹ phải về đây, không cần con phải đưa về đâu!”
Cáp Nhĩ hoàn toàn không cho con trai mình cơ hội để nói thêm lời nào nữa, sau khi từ chối lời anh, bà nhanh chóng bước ra khỏi sơn động.
Dương Sí: “…”
Bên ngoài sơn động, trời vẫn đang mưa to, tiếng mưa ầm ầm vang dội, anh lo lắng đường trơn trượt sẽ dễ bị ngã nên liền đi theo ra ngoài nhìn theo cho đến khi chắc chắn là bà ấy đã vào trong sơn động của mình rồi mới quay lại.
Khi vừa quay lại, anh phải đối mặt với một vấn đề chết người.
“Anh thật sự không muốn ở cùng với tôi à?”
“Không, không phải vậy! Tôi sợ cô không được tự nhiên thôi mà.”
Đến bây giờ Dương Sí vẫn còn nhớ rất rõ ngày còn ở trên đảo, lúc đó giống cái nhỏ thấy mình ngồi cách xa cô ấy, cảm giác toàn thân được thả lỏng.
Hàn Lộ cũng đã nhớ ra.
Phản ứng của cô lúc đó quả thực có chút hơi quá đáng.
“Tôi không có…”
Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dương Sí nghe vậy trong lòng khẽ động, anh không nhịn được liền tiến lại gần cô ấy hơn một chút.
“Cô bây giờ, không cảm thấy khó chịu khi ở bên cạnh tôi sao?”
“Trước kia cũng không phải như vậy.”
Hàn Lộ ngoại trừ lúc mới xuyên không về chỗ này có chút hơi cảm thấy sợ hãi khi ở cùng anh trong một sơn động, còn những lúc khác đều không hề có cảm giác như vậy.
Ngược lại, khi ở bên anh, còn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Khụ khụ….
Ngoại trừ cái đêm đó trên hòn đảo nhỏ của cô.
Đêm đó đại khái là vì Dương Sí liếm trúng đầu ngón tay của cô, luôn cảm thấy có chút gì đó sắc khí, cảm giác rất nguy hiểm.