Mặc dù Dương Sí không hiểu đóng dấu là gì, nhưng việc đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất vui vẻ hạnh phúc của anh lúc này.
Giống cái hôn lên má anh!
Hơn nữa còn là chính cô ấy chủ động!
Vui vẻ phấn khích một lúc, chợt anh nhớ tới những thứ mình đã nhìn thấy trên đỉnh núi. Trái tim lại như co rút lại. Anh đột nhiên ôm chặt cô ấy vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Lộ…Em, em là đại vu của tộc Giao Nhân phải không?”
Những bong bóng màu hồng khắp nơi trong sơn động dường như thể vỡ tan hoàn toàn.
Hàn Lộ thật sự dở khóc dở cười.
Người đàn ông này nói chuyện thật đúng là không biết cách lựa chọn thời điểm.
“Em cũng không biết nữa…”
Nói về vấn đề thân phận, phỏng chừng phải quay trở lại hòn đảo của tộc Giao Nhân một chuyến mới có thể làm sáng tỏ vấn đề này.
Bản lĩnh của cô bây giờ quả thật không giống một người bình thường trong tộc Giao Nhân. Nhưng nếu cô là đại vu, chỉ sợ là cô cũng không có tinh thần trách nhiệm lớn như vậy, cũng không có sự cống hiến lớn đến như vậy.
Lúc thần thú tuyển người chẳng lẽ đã bị hoa mắt sao?
“Anh hỏi về việc này để làm gì?”
“Nếu em là đại vu, vậy em còn có thể làm bạn gái của anh được nữa không? Đại vu của tộc Bạch Hổ bọn anh cả đời này không hề có người đàn ông nào, bà ấy nói rằng làm đại vu là phải dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần của mình cho thần thú, không thể dính vào bất kỳ một người đàn ông nào.”
Dương Sí nhìn chằm chằm vào mắt của người đang nằm trong vòng tay, sợ bỏ sót một tia cảm xúc nào đó.
“Là một đại vu, không có quy định nào như vậy cả.”
Hàn Lộ cẩn thận lục lại những tin tức ở trong truyền thừa, đúng là không có quy định cứng nhắc nào về việc không được có đàn ông.
Đương nhiên, cũng có khả năng là do cô không phải là một đại vu gì đó.
“Em có phải là đại vu hay không cũng rất khó nói, trong truyền thừa của em cũng không hề nói đến cái đó. Để sau này em trở về tộc Giao Nhân rồi hỏi cho rõ ràng là được.”
“Sau này? Trở về? Lúc em đến nơi này ở lại, chẳng phải là em đã nói nó rất gần với vùng đất của tộc Giao Nhân hay sao?”
Hàn Lộ: “…”
Mẹ ơi, quên mất tiêu chuyện này rồi.
“Cái này…”
Cô suy nghĩ một chút, hiện tại mối quan hệ của hai người đã tiến thêm được một bước, mấy chuyện trong tộc của mình cũng không cần thiết phải giấu diếm Dương Sí nữa.
Ai ngờ sau khi cô vừa nói xong, người đàn ông đang ôm chặt cô trong vòng tay lập tức trở nên tức giận.
“Ý em nói là, lúc trước khi em rời khỏi đội ngũ bọn anh, căn bản không phải là để hội hợp với bộ tộc của mình?”
Dương Sí gần như ngay lập tức hiểu ra được mục đích của giống cái nhỏ khi làm như vậy.
Cô ấy không muốn đi theo đội ngũ, không muốn đi theo mình.
Tức giận thì tức giận thật, nhưng anh lại không nỡ buông người mà vất vả lắm mới có thể ôm được vào trong lòng, biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Sí thật sự rất đặc sắc.
Hàn Lộ cảm thấy chột dạ, nhất thời không thể tìm được những lời lẽ nào hợp lý để biện minh cho việc đó của mình. Tuy nhiên rất nhanh cô đã phản ứng lại, người trước mắt đây chính là bạn trai của mình, mà bạn trai là ai, chính là người để mình có thể bắt nạt.
Thế là, cô thẳng thắn trả đũa lại anh ngay lập tức.
“Anh còn nói nữa à, nếu không phải bởi vì ngày đó anh hung dữ với em như vậy thì làm gì có chuyện em rời khỏi nơi đó? Em chỉ có một mình cô độc lẻ loi ở đây, còn vùng đất của bộ tộc mình thì lại ở quá xa, em sống trên hòn đảo hoang đó chẳng phải là rất đáng thương hay sao, anh đã không đau lòng cho em mà còn lôi mấy chuyện cũ ra đòi nợ nữa.”
“Lôi chuyện cũ, cái gì gọi là lôi chuyện cũ đòi nợ?”
Dương Sí bối rối, không hiểu giống cái đang nói gì cả.
“Phốc!”
Hàn Lộ bị bộ dáng ngốc nghếch của anh chọc cười, áp sát người vào lồng ngực cười một hồi lâu mới dứt.
Thật sự, giả vờ cãi nhau một trận cũng không thể được. Người đàn ông này không thể hiểu được hết ý của người khác.
“Không có chuyện gì đâu, dù sao đi nữa thì từ nay anh cũng không được phép hỏi về những chuyện cũ kia nữa, những thứ đó bây giờ đều không còn quan trọng nữa rồi.”
Dương Sí cúi đầu nhìn xuống giống cái nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm gọn trong vòng tay, cảm giác trong lòng mềm như sắp tan thành nước, đương nhiên cô nói gì anh liền nghe cái đó.
“Được rồi.”