Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179. Yêu Đương Thật Khó Chịu 2

Chương 179. Yêu đương thật khó chịu 2 Chương 179. Yêu đương thật khó chịu 2

Bầu không khí trong sơn động lại bắt đầu khôi phục nhu tình ấm áp.

Còn bên ngoài, trời vẫn đang mưa tầm tã.

Trận mưa này đã kéo dài liên tục suốt ba ngày, mưa đến ngày thứ hai thì những đám cháy rừng trên núi gần như đã bị dập tắt hoàn toàn.

Không còn đám cháy rừng uy hiếp, ngay cả không khí cũng trong lành hơn nhiều.

Ban ngày, Dương Sí cùng các tộc nhân khác đi săn bắn, tìm kiếm thức ăn và dò la tin tức. Hàn Lộ thì làm ổ trong sơn động cách vách của mẹ Dương Sí để nói chuyện. Hợp Khương tin tức linh thông, biết Hàn Lộ đang ở chỗ này nên cũng chạy tới tụ họp.

Mọi người trò chuyện nói cười suốt ngày cũng không tính là nhàm chán.

Ba ngày sau, mưa đã nhỏ dần.

Khi mưa nhỏ lại, Hàn Lộ muốn quay trở lại hòn đảo của mình. Theo như những gì Dương Sí nói, cô đã rời khỏi hòn đảo khoảng gần một tuần rồi. Bối Bối không có cách nào liên lạc được với cô, còn không biết nó sẽ lo lắng đến mức nào.

Giảng ra một đống đạo lý lớn, Dương Sí trong lòng dù cảm thấy luyến tiếc đến mấy cũng đành phải để cô quay trở lại hòn đảo.

Mấy ngày nay bởi vì trời mưa quá to, đường trên núi rất lầy lội trơn trượt. Dương Sí không một chút suy nghĩ, liền ngồi xổm xuống đất, muốn cõng Hàn Lộ xuống núi.

Anh lo cô bị ngã vì đường trơn khó đi, Hàn Lộ cũng sợ anh mệt mỏi nên không đồng ý để anh cõng cô xuống núi. Cô liền trực tiếp đưa tay ra trước mặt anh.

“Anh nắm lấy tay em dẫn em đi là được rồi.”

Cô đang mang trên chân đôi giày cỏ, đi cẩn thận một chút là sẽ không bị ngã.

Dương Sí không còn cách nào khác, đành nắm chặt lấy tay cô và dẫn cô ấy đi.

Lúc này bên ngoài trời vẫn đang còn mưa, nhưng chỉ là mưa phùn nhẹ, cũng không có bao nhiêu người trong tộc Bạch Hổ đi ra ngoài. Khi bọn họ nhìn thấy Hàn Lộ đi bên cạnh Dương Sí, hầu hết mọi người đều nhìn cô với một nụ cười thân thiện, sau đó lại tiếp tục làm công việc riêng của mình.

Hiển nhiên là tất cả mọi người trong tộc đều biết chuyện Dương Sí có giống cái nhỏ đến từ một tộc khác, cô ấy còn rất xinh đẹp nữa.

Hàn Lộ lặng lẽ bước theo anh, càng đến gần bờ biển, trong đầu cô càng cảm thấy luyến tiếc, không muốn rời xa.

“A Sí, anh phải giải quyết công việc nơi này mất bao lâu nữa mới có thể lên đảo tìm em?”

Dương Sí dẫm chân xuống, tâm trạng cũng như theo bước chân chùng xuống.

“Có lẽ anh sẽ bận rộn tương đối lâu, các đám cháy rừng vừa mới được dập tắt, nhất định sẽ có rất nhiều người của các tộc khác chạy nạn, còn có nhiều thú dữ nữa, mấy ngày nay trong tộc lại đang thiếu người.”

Ngay khi mối quan hệ giữa hai người vừa được xác định liền bị chia cắt hai nơi, chẳng có gì tồi tệ hơn như thế nữa.

Hàn Lộ kéo kéo tay bạn trai và đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Anh không thể lên đảo gặp em, nhưng em vẫn có thể đến đây gặp anh được mà. Thật ra em muốn quay trở lại hòn đảo chủ yếu là sợ Bối Bối đã lâu không gặp em sẽ rất lo lắng. Em quay lại nói với nó một tiếng rồi mỗi ngày em sẽ lại đến đây gặp anh.”

Dương Sí kiên quyết lắc đầu.

“Không được đâu, gần đây bên ngoài thật không an toàn chút nào. Em cứ ở lại trên đảo, ở đó có Bối Bối bảo vệ cho em, anh sẽ đỡ lo lắng hơn. Nếu chỉ một mình em đến đây, không may trên đường gặp phải người xấu thì làm thế nào? Ngoan nào, em cứ quay về ở lại trên đảo một thời gian trước đã, anh sẽ cố gắng giải quyết các công việc một cách nhanh nhất rồi lên đảo gặp em.”

Không phải là anh không muốn để giống cái nhỏ ở lại trên núi, mà vấn đề lớn nhất chính là không thể nhóm lửa trên núi được. Giống cái nhỏ ở trên núi suốt mấy ngày nay, thức ăn mỗi ngày cho cô ấy cũng chỉ quanh quẩn một vài loại trái cây như hạt dẻ, quả mâm xôi, anh cũng nhìn ra được, giống cái nhỏ cũng rất muốn ăn thức ăn chín.

Hoàn cảnh ở trên núi thật sự không thích hợp với cô ấy.

Cảm thấy cô ấy ở trên đảo là tự do thoải mái nhất mà thôi.

Dương Sí không muốn giống cái nhỏ phải chịu ủy khuất.

Tuy nhiên, Hàn Lộ hình như không hiểu được sự lo lắng khổ tâm của anh, cô bĩu môi, trên mặt đều viết rõ mấy chữ em đang mất hứng.

Dương Sí thay vì dắt tay thì liền kéo tay cô ôm chặt vào người anh, giọng nhẹ nhàng dỗ dành.

“Gần đây chẳng phải trong tộc rất bận rộn với những đám cháy rừng trên núi đó sao? Anh đương nhiên là phải dắt theo bọn họ để có thể kịp thời dập tắt các đám cháy đó, cho dù em có lên núi thì anh cũng không thời gian ở bên cạnh em. Hơn nữa, trên núi còn không thể nhóm lửa, em định chỉ ăn hạt dẻ suốt thời gian ở đây hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment