Không đợi Hàn Lộ trả lời, anh đã nói thêm một câu.
“Em có thể không cần quan tâm nhiều đến bản thân mình, nhưng anh thì không chịu nổi như vậy.”
Những gì cảm thấy ngột ngạt, những gì khó chịu, tất cả dường như được an ủi và xoa dịu bởi câu nói này.
Hàn Lộ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, không còn cố chấp nói muốn lên núi gặp anh nữa, cô liền ngoan ngoãn gật gật đầu.
Dương Sí yêu nhất chính là dáng vẻ này của cô ấy, nếu không phải là thời gian và địa điểm không thích hợp, anh thực sự muốn ôm cô lại thật chặt và ấn cô vào sát thân cây hôn liền mấy cái.
Cuộc hành trình xuống núi thực sự chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhưng thực sự khiến hai người họ đều cảm thấy như đã kéo dài thành mấy tiếng đồng hồ.
Dù luyến tiếc thế nào đi nữa thì khi đến bờ biển cũng phải tạm thời rời xa nhau.
Hàn Lộ sờ lên khắp người mình, nhưng chẳng có thứ gì có thể đưa cho anh được. Chỉ có một con hổ nhỏ, đáng tiếc là không thể đưa.
Cô cố gắng để khóc, định đưa cho Dương Sí hai hạt giao châu, nhưng ngay khi hai mắt chỉ mới rơm rớm, cô đã bị anh bóp mũi khiến nước mặt chảy ngược vào trong.
“Không được phép khóc!”
Vẫn cái bộ dáng hung dữ như trước kia, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Đây có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Hàn Lộ thu hồi nước mắt, thoải mái nhào tới muốn ôm một cái chào tạm biệt, nhân cơ hội đó âm thầm đo vòng eo của bạn trai.
Với tư cách là một người bạn gái đúng nghĩa, sao có thể để bạn trai mình tiếp tục mặc một chiếc váy da thú rườm rà và nóng bức thế kia, đương nhiên là phải trở thành người phụ nữ có đức hạnh, tự tay đan cho anh một bộ quần áo.
Sau khi sờ tới sờ lui nhiều lần và cảm nhận được số đo vòng eo của anh, cô mới quay đầu một bước liền nhảy xuống biển.
Dương Sí đứng trên bờ nhìn thật lâu, cho đến khi nhìn thấy vây lưng của Bối Bối từ xa bơi tới gần cô, anh mới thực sự cảm thấy yên tâm quay đầu lên núi.
Khi Hàn Lộ ngoi lên khỏi mặt nước, ngồi lên lưng Bối Bối và quay đầu nhìn lại trong bờ thì chẳng còn thấy bóng dáng anh nữa.
Cô cũng không quá ngạc nhiên, nhưng cảm thấy có chút buồn bã.
Chuyện tình yêu đôi khi khiến con người ta cảm thấy khó chịu.
Bối Bối đã gọi cô nhiều lần nhưng không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào nên có chút tức giận, liền ngóc đầu lên cao và phun ra một tia nước lớn.
“Tiểu Hàn? Sao cô lại ngốc vậy?”
Lúc này, Bối Bối cũng không dùng nhiều sức lắm, người ngồi trên lưng nó không bị cuốn trôi, rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.
“Bối Bối, thực sự xin lỗi, suốt mấy ngày nay tao bị hôn mê tiếp nhận truyền thừa, cho nên không có cách nào có thể liên lạc với mày được.”
Mọi u oán trong lòng Bối Bối đã bị hai chữ “truyền thừa” đánh tan.
“Truyền thừa? Cô đến lúc này mới nhận được truyền thừa hay sao? Cái này không phải là từ lúc mới ra đời đã nhận được à?”
Nó ngạc nhiên đến nỗi bị sốc ngay tại chỗ đó quên cả vẫy đuôi.
Hàn Lộ suy nghĩ một lúc, nhưng quyết định vẫn không nên nói cho Bối Bối biết rằng, lúc trước linh hồn trong cơ thể cô chính là của người khác. Dù sao thì việc này nếu giải thích ra thì thật là quá phức tạp.
“Thời điểm lúc tao mới sinh ra, không phải là đã xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn đó sao. Cho nên tao đã không hề cảm thụ được cái gì gọi là huyết mạch truyền thừa hết. Không biết có phải là do mấy ngày qua đã ăn mấy hạt giao châu hay không mà huyết mạch truyền thừa như bị đánh thức, làm cho tao bị hôn mê trong suốt mấy ngày liền, đến bây giờ đầu vẫn còn đau nhức.”
Bối Bối không nghi ngờ gì về điều này, cho tới bây giờ nó vẫn luôn tin tưởng Tiểu Hàn vô điều kiện.
“Là truyền thừa thì tốt rồi, tôi tưởng rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô, cũng không có ai trên núi đi xuống để báo với tôi một tiếng. Hừ!”
Lời nói này có chút không hợp lý, Hàn Lộ tức giận vỗ vỗ vào cơ thể của nó, cười nói: “Cho dù người ta có xuống núi tìm mày, mày có thể hiểu được bọn họ nói gì sao?”
“Không hiểu được!”
Bối Bối không phục hừ hừ mấy tiếng, cái đuôi lại đung đưa tiến về phía trước.