Một người một cá voi rất nhanh về tới hòn đảo trước kia họ đã sống. Ngay khi Hàn Lộ lên bờ, cô liền đi vào trong sơn động và mang ra thật nhiều củi khô để chuẩn bị nhóm lửa.
Mặc dù lúc này trời vẫn còn mưa, nhưng chỉ là mưa phùn, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Sau khi nhóm lửa, đã được ăn những món ăn nấu chín, Hàn Lộ cuối cùng cũng đã rất hài lòng.
Duy nhất chỉ có một việc cảm thấy tiếc nuối đó là trong truyền thừa không có thần chú tạo lửa gì đó, nếu cô muốn nhóm được lửa thì phải tự mình chậm rãi chà xát.
Nhưng miễn là cô có thể ăn được những món ăn nóng, còn những việc khác thì không cần quan tâm nhiều.
Lúc trước quả thật cô đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, thế mà lại muốn ở lại trên núi với bạn trai.
Ôi chao, ăn trái cây mỗi ngày, thực sự là cô không thể chịu nổi. Trái cây nào có thơm ngon ngào ngạt bằng các món hải sản nướng được chứ.
Sau khi ăn uống no nê, nằm thả người trên bờ cát trải dài một hồi, Hàn Lộ lúc này mới uể oải đứng dậy.
Sau khi dung hợp linh hồn với cơ thể, cô không còn sợ ánh nắng mặt trời nữa. Trước đó mỗi lần đến giờ trưa, ánh nắng nóng hổi gay gắt, nhưng bây giờ chiếu lên cơ thể cô thật là ấm áp, một chút khó chịu đều không có.
Ngược lại, cô ấy còn cảm thất rất thoải mái nữa.
Bây giờ đến lúc thủy triều rút vẫn còn quá sớm, cô dự định lặn xuống biển tìm kiếm một ít thức ăn nào đó mang về. Bản thân mình bây giờ thật ung dung tự tại, nhưng bạn trai thì vẫn đang vất vả với rất công việc. Cần phải tìm một số hải sản có nguồn dinh dưỡng cao để bồi bổ cơ thể cho anh.
Hàn Lộ cầm lấy chiếc giỏ và lặn xuống biển như một con cá.
Sau khi tiếp nhận truyền thừa, đối với các loại sinh vật biển, cô nắm rõ trong lòng bàn tay, cộng thêm các kiến thức về biển trong hiện đại thì thật không nói ngoa khi nói cô ấy như một cuốn bách khoa toàn thư về biển cả.
Bối Bối cảm giác được cô đang ở dưới nước, liền nhanh chóng bơi tới bảo vệ xung quanh cô, giống như một vệ sĩ, mấy con cá lớn nhỏ quanh đó ngay lập tức trốn ra xa.
Cũng may, mục tiêu của Hàn Lộ không phải là bắt cá, nếu không lần này, cô ấy sẽ tay trắng ra về.
“Cô muốn tìm thứ gì vậy, Tiểu Hàn?”
Kể từ khi Bối Bối phát hiện tính cách của người bạn khế ước của mình đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, lời nói của nó cũng nhiều hơn, đối với cái gì cũng vô cùng tò mò.
Hàn Lộ vừa bơi đến chỗ sâu dưới đáy biển vừa trả lời nó: “Chúng ta đi cạy bào ngư. Nhân tiện … tìm xem có cái gì có thể dùng làm nồi được không.”
Cô thực sự là muốn nấu canh để uống.
Vỏ quả dừa mặc dù cũng có thể miễn cưỡng dùng làm nồi, nhưng nó lại quá nhỏ, hơn nữa đốt một hồi trên ngọn lửa sẽ cháy hết phần đáy. Dùng nó để nấu canh, trong canh luôn luôn có mùi khét.
Dùng tạm thời vài lần thì không sao, nhưng nếu dùng lâu thì sẽ sẽ không tốt cho cơ thể.
Vì vậy cô ấy muốn bơi xuống chỗ sâu hơn dưới đáy biển để xem có thể tìm thấy được một số loài ốc sò lớn nào đó hay không.
Bào ngư hoặc là ốc xà cừ chắc chắn là sẽ thích hợp, nhưng chỉ khi chúng đều đủ lớn.
Ở thời hiện đại, có những chiếc vỏ ốc xà cừ to khoảng một mét, cô không tin là nơi này sẽ không có. Nhưng cô cũng không quá tham lam, cho dù là có con to đến một mét, nhìn thấy cũng không thể mang nó về được. Mục tiêu của cô là có thể tìm được một chiếc vỏ có thể nấu đủ cho ba người ăn là tốt rồi.
Hàn Lộ mang theo con dao xương, sau khi bơi đến một chỗ xa, cô ấy từ từ chìm xuống dưới đáy biển.
Ở thời hiện đại, khi cô lặn xuống sâu sẽ có áp lực nước, nhưng ở đây cô dường như không cảm nhận được một chút áp lực nào. Điều này có lẽ là liên quan đến yếu tố chủng tộc.
“Bào ngư là cái gì vậy, Tiểu Hàn, tôi sẽ giúp cô tìm nó.”
Bối Bối hi vọng là mình có thể giúp cô một tay.
Tuy nhiên, trong bộ não của nó có quá ít kiến thức về các loài sinh vật nhỏ bé ở dưới biển, bởi vì trong mắt nó, tất cả các sinh vật biển cũng chỉ có hai loại khác nhau mà thôi.
Một loại có thể ăn được và loại còn lại không ăn được
Ngoại trừ một số loài sinh vật lớn nó có thể biết được tên của chúng, còn các loài khác thì nó hoàn toàn không biết. Dù sao thì cũng sẽ bị ăn vào bụng, không cần phải biết tên của chúng là gì.
Vì vậy, nó thực sự không biết bào ngư là gì.
“Nó là cá lớn hay cá nhỏ? Trên lưng có đầu nhọn hay không, có hung dữ hay không?”
Giọng nói của Bối Bối là giọng của một đứa trẻ con, hết lần lần đến lần khác hỏi một cách rất nghiêm túc, một bộ dáng giống như người lớn, thực sự cảm thấy vô cùng đáng yêu.