Hòa Nhạc đã đi theo người đàn ông của tộc Minh Xà, nói cho cùng thì sau này tộc Minh Xà mới là nhà của cô ta, tộc Bạch Hổ thì tính là cái gì. Trước đây cô ta đã có thể phản bội bộ tộc để thả cho Minh Sâm trốn thoát, bây giờ đương nhiên cô ta cũng có thể tiếp tục phản bội lại bộ tộc.
Đại vu mơ hồ đoán đúng âm mưu trở về trong tộc của Hòa Nhạc, sắc mặt bà ấy vô cùng khó coi, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi cho người lặng lẽ đi tìm Dương Sí và Đại Sơn đến đây. Hai người được giao nhiệm vụ, một người theo dõi thật sát Hòa Kim, nhân tiện thăm dò tung tích người của tộc Minh Xà, người còn lại theo dõi Hòa Nhạc, nhất định không để cô ta có cơ hội sử dụng chất kịch độc trong tay.
Đại Sơn tâm tư tỉ mỉ nên nhận lấy công việc đi ra ngoài. Anh nghĩ đến việc giống cái nhỏ của Dương Sí chỉ vừa mới lên núi, làm thế nào cũng phải cho họ có cơ hội được ở bên nhau nhiều hơn mới đúng.
Lão tộc trưởng và đại vu không có ý kiến gì, liền phân công nhiệm vụ công việc của từng người theo ý của Đại Sơn.
Khi Dương Sí đi tìm Hòa Nhạc, tiện đường chạy về sơn động của mình kể chuyện cho giống cái nhỏ nhà mình nghe.
Nghe nói đến chất kịch độc, Hàn Lộ lập tức nghĩ đến rắn độc. Trong tộc Minh Xà, việc huấn luyện mấy con rắn độc quả thực là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng nếu như vậy thì quả thật rất nguy hiểm, nếu không may bị rắn độc cắn, e rằng chỉ có thể nằm chờ chết.
Cô rất lo lắng, trong lòng phiền não nên cứ đi tới đi lui trong sơn động. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được và quyết định đi ra ngoài tìm bạn trai của mình.
Dù sao thì cô cũng không sợ nọc độc của rắn nên có thể sẽ giúp được gì đó.
Bây giờ Hòa Nhạc là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, để không làm liên lụy đến người khác, Hàn Lộ cũng không định đến tìm Hợp Khương để thăm dò tình hình mà tìm cách hỏi thăm tin tức các bà, các chị trong tộc.
Hỏi ra mới biết, Hòa Nhạc vừa mới đi đến chỗ mà tộc Bạch Hổ chuyên xử lý con mồi. Còn nói là muốn hỗ trợ làm thịt khô.
Làm thịt khô sao?
Cô ta hào hứng còn tốt bụng như vậy sao? Chuyện đó là không có khả năng.
Hòa Nhạc đương nhiên là không muốn làm việc, cô ta chỉ muốn tìm cơ hội dùng hạt châu trong tay mình hòa vào nước rồi rưới lên thịt.
Đến lúc đó, tất cả mọi người trong tộc đều ăn cùng một loại thịt đó, ngay khi mọi người vừa ăn thì…
Đáng tiếc là cô ta vẫn không tìm được cơ hội để làm việc đó.
Ngay khi đến chỗ mọi người xử lý con mồi, cô ta đã bị mấy người phụ nữ lớn tuổi trong tộc kéo đi mài mấy con dao bằng đá. Mọi người thương cô ta đang bị thương ở chân, nên tìm cho cô ta một công việc có thể ngồi để làm.
Mấy người phụ nữ đó còn bảo họ để cô ta đi mài dao đá là chuyện tốt, nên cô ta không cần phải cảm ơn bọn họ.
Hòa Nhạc: “…”
Ai lại muốn đi mài dao chứ! Cô ta còn có việc quan trọng khác phải làm!
Nhưng cô ta hiển nhiên là không thể nói ra những lời này, ai bảo bây giờ cô ta đang đóng vai một giống cái yếu đuối và ngoan ngoãn chứ…
Cô ta chỉ có thể nghẹn khuất mài dao cả nửa ngày trời, hai cánh tay vừa tê lại vừa mỏi, kết quả là ngay cả một mảnh da thú cô ta cũng chưa chạm vào được.
Hòa Nhạc mài những con dao đá đó trong bao lâu thì Dương Sí cũng đứng phía sau theo dõi trong bấy lâu.
Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được chất độc gì, nhưng nhìn thấy Hòa Nhạc đã mấy lần thay đổi sắc mặt. Chỉ cần các người phụ nữ trong tộc không nhìn đến cô ta, hoặc bận rộn với công việc khác, sắc mặt cô ta sẽ trở nên cực kỳ âm trầm. Thần thái đó, ánh mắt đó, hoàn toàn giống với những người trong tộc Minh Xà.
Đại vu nói quả nhiên không sai chút nào, Hòa Nhạc không hề yếu đuối và vô hại như vẻ bề ngoài của cô ta.