Mấy năm trước, bà ấy thường cùng người trong tộc đi dự phiên hội của các bộ tộc, và cũng đã một vài lần nhìn thấy con rắn lục sọc đen của tộc Minh Xà, còn biết rằng nó là bảo bối của tộc Minh Xà thường dùng để dò đường.
Rắn lục sọc đen là loại rắn đặc biệt chỉ tộc Minh Xà mới có, nếu nó đã đến gần nơi này thì chắc chắn là người của tộc Minh Xà cũng không còn cách đây bao xa nữa.
Nói như vậy thì việc Hòa Nhạc trở về an toàn nghe ra rất hợp lý. Bởi vì con rắn lục sọc đen đó không gây thương tổn cho con người.
Thế nhưng….
“Chân của cô không phải là đang bị thương sao? Sao lại có thể đi bộ xa được như vậy chứ?”
Thật không dễ lừa gạt đại vu chút nào.
“Cái này…”
Hòa Nhạc bị hỏi đến mức da đầu tê dại, cô ta thực sự không muốn ở lại trong sơn động này thêm chút nào nữa. Ánh mắt của đại vu quá hung dữ, từ người nhỏ đến người lớn không ai dám nói dối trước mặt đại vu. Lúc này cô ta đúng là không nghĩ ra được một lý do nào khác, muốn bịa đặt cũng không được.
“Sao? Không thể nói được hả?”
“Em gái à?”
Ánh mắt của những người có mặt tại sơn động lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Hòa Nhạc căng thẳng đến mức hai lòng bàn tay cô ta không ngừng ứa ra mồ hôi, bàn tay nắm chặt lại và đau đớn vì có hạt châu bên trong.
Suy nghĩ kỹ một hồi lâu, cô ta mới mở miệng ra nói: “Tôi…Tôi nhìn thấy Dương Sí đi cùng giống cái kia của anh ấy, tâm trạng không vui nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Bất tri bất giác liền đi đến ngọn núi thấp kia.”
Cô ta thích Dương Sí, điều này mọi người trong tộc Bạch Hổ ai ai cũng đều biết. Cho nên nói kiểu này cũng là lời giải thích tương đối hợp lý.
Đại vu bước lại gần hơn mấy bước, nhìn thấy Hòa Nhạc không dám nhìn thẳng vào mặt mình, trong lòng cũng có tính toán. Bà ấy không nói thêm lời nào, chỉ quay lại ngồi vào chỗ của mình.
Lão tộc trưởng nhìn thấy đại vu không còn hỏi thêm gì, tự nhiên không còn nghi ngờ gì khác, cũng không tìm người nào mà trực tiếp bảo Hòa Kim mang theo một vài người ra ngoài thăm dò tin tức trước.
Việc này Hòa Kim cầu còn không được nên đã lập tức đồng ý.
Anh rời khỏi nơi đó, khi đi còn đưa cả Hòa Nhạc đi cùng.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt lạnh đạm của đại vu đột nhiên lóe lên vẻ hung dữ.
“Tộc trưởng, nhất định không được để Hòa Nhạc tiếp tục ở lại trong tộc Bạch Hổ nữa!”
“Sao?”
Lão tộc trưởng vẻ mặt vô cùng bối rối.
“Đại vu, vừa nãy chẳng phải là bà đã hỏi con bé rõ ràng rồi hay sao? Sao vậy, con bé nói dối à?”
“Đâu chỉ là nói dối không đâu, cô ta còn rất khó lường nữa. Cô ta còn mang theo chất kịch độc bên người.”
Thứ đồ vật cực độc kia của tộc Minh Xà có mùi hôi thối rất đặc trưng, mặc dù mùi của nó không phải quá nồng nhưng bà ấy vẫn có thể ngửi thấy. Cái mùi khó chịu như vậy, cả đời này bà ấy sẽ không bao giờ quên được.
Hơn nữa khi bà ấy bước đến gần cô ta, cô ta không dám nhìn thẳng vào mặt bà, đó là biểu hiện cô ta đang chột dạ.
“Hòa Nhạc này thật là ngu xuẩn. Mấy ngày trước, khi vừa tỉnh lại, cô ta nói là trốn khỏi tộc Minh Xà trở về đây, nhưng nếu cô ta chạy trốn thì làm sao có thể nhận ra con rắn lục sọc đen kia được. Con rắn kia chính là thứ mà người của tộc Minh Xà dùng để dò đường. Cô ta chắc chắn là phải đi theo với một người nào đó ra ngoài.”
Đương nhiên, đại vu không thể nào đoán ra được Hòa Nhạc đã giết người để chiếm lấy bảo vật, bà ấy chỉ có thể đoán rằng, Hòa Nhạc đã nghe lời người nào đó trong tộc Minh Xà, mang theo thứ đồ kịch độc đó của tộc Minh Xà trở về đây để làm cái gì đó.
Ví dụ như…
Tộc Minh Xà không có chỗ ở nên muốn đến chiếm lấy vùng đất của tộc Bạch Hổ chẳng hạn?