Đương nhiên Hòa Kim không nhìn thấy được nụ cười lạnh âm trầm ở sau lưng. Lúc này tâm trạng của anh đang rất vui mừng.
Sau khi em gái của anh ta đã phải trải qua nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn nghĩ đến mọi người trong bộ tộc. Điều này cho thấy trong lòng cô ấy vẫn hướng về tộc Bạch Hổ.
Cho dù trước đây cô ấy có làm chuyện gì sai đi chăng nữa, đó cũng là vì cô ấy còn quá trẻ, chưa hiểu chuyện nhiều.
Hòa Kim không phải là người duy nhất nghĩ về cô ta như vậy.
Rất nhiều người trong tộc Bạch Hổ cũng đều nghĩ như vậy, kể cả tộc trưởng cũng thế.
Tuy nhiên, đại vu có cảm giác nhạy bén hơn, bà ấy cảm nhận được hơi thở chết chóc từ trên người Hòa Nhạc, cộng với hành vi vứt bỏ hổ con trước đó của Hòa Nhạc, khiến bà ấy không có nhiều cảm tình với Hòa Nhạc.
Vào ngày Hòa Nhạc vừa mới trở về trong tộc, bà ấy đã tính toán một lần.
Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, bà ấy không thể nhận được bất kỳ thông tin gì. Hơn nữa trong mấy ngày nay, đêm nào bà ấy cũng gặp ác mộng.
Trong mỗi giấc mơ đều nhìn thấy có người trong tộc bị chết, điều này thực sự rất nặng nề.
Tất cả những chuyện này bắt đầu xảy ra kể từ ngày Hòa Nhạc quay trở về trong tộc.
Linh tính của đại vu mách bảo là nên đưa Hòa Nhạc rời khỏi tộc Bạch Hổ càng sớm càng tốt.
Khi Hòa Kim đưa em gái đến đây để tìm tộc trưởng, vừa lúc gặp được đại vu đang cùng tộc trưởng nói về chuyện này.
Khi tộc trưởng nghe thấy người bên ngoài báo rằng Hòa Kim và em gái anh tới, ông ấy liền cho gọi họ vào bên trong. Linh cảm của đại vu luôn luôn chính xác, trước đây bà ấy cũng từng gặp ác mộng và kết quả là trận cháy rừng đã ập đến. Bây giờ lại bắt đầu gặp ác mộng, lão tộc trưởng thực sự cảm thấy sợ hãi.
Dù thế nào đi nữa, trước tiên cũng phải để Hòa Nhạc rời khỏi tộc Bạch Hổ rồi nói sau.
“Hòa Kim à…”
Ngay khi lão tộc trưởng chỉ vừa mới mở miệng, liền bị Hoà Kim cắt ngang.
“Tộc trưởng, người của tộc Minh Xà sắp kéo đến đây rồi!”
“Cái gì?”
Cả lão tộc trưởng và đại vu đều bị tin tức này làm cho kinh hãi, ngay lúc đó đã quên mất là mình muốn nói gì.
Đại Vu nhíu mày, tiến lên phía trước hỏi lại: “Cậu đã nhìn thấy người của tộc Minh Xà hay sao?”
Hòa Kim lắc lắc đầu và thả em gái trên lưng mình xuống.
“Là Hòa Nhạc đã nhìn thấy.”
Hòa Nhạc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của đại vu. Ánh mắt sắc bén kia dường như có thể lột trần một lớp da của cô ta, cô ta theo bản năng cúi đầu xuống, sợ hãi trả lời.
“Là tôi đã nhìn thấy bọn họ.”
“Ở đâu?”
Hòa Nhạc không ngờ lại đại vu cũng đang ở đây, trong lòng thực sự là vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải giả bộ đối phó trả lời.
“Ngay ở ngọn núi thấp ở trước mặt ngọn núi của tộc chúng ta.”
Sau khi nghe cô ta trả lời, đại vu không lập tức gọi người ra ngoài điều tra mà đi đến trước mặt Hòa Nhạc, chậm rãi mở miệng tiếp tục hỏi cô ta một vấn đề khác.
“Với tình trạng thân thể của cô như bây giờ, gặp người của tộc Minh Xà mà vẫn có thể chạy thoát được sao?”
Hòa Nhạc có vẻ sợ hãi, co người lại, nhích lại dựa sát vào người anh trai cô ta. Hòa Kim lại không có ý giúp cô ta giải vây mà để cô ta tự mình nói rõ chuyện vừa xảy ra.
Anh cũng muốn biết em gái mình phát hiện ra người của tộc Minh Xà như thế nào, và làm thế nào để có thể trốn thoát quay về tộc mà không bị phát hiện.
“Tôi… thực sự là tôi đã không nhìn thấy bất cứ người nào của tộc Minh Xà cả. Tôi chỉ nhìn thấy được con rắn lục sọc đen của bọn họ mà thôi.”
“Rắn lục sọc đen…”
Đại vu cũng có chút ấn tượng về nó.