Minh Sâm chết, đương nhiên Hòa Nhạc không thể quay trở về tộc Minh Xà. Vì vậy, cô ta đã nghĩ đến việc quay trở về tộc Bạch Hổ.
Giết một người cũng là giết, vậy vì sao lại không giết nhiều hơn một chút.
Khuôn mặt của cô ta đã bị hủy, sẽ không có người đàn ông nào muốn theo đuổi cô ta nữa, những người trước đây cô ta chướng mắt còn không biết sẽ cười nhạo sau lưng cô ta thế nào nữa.
Dương Sí cũng đã yêu một giống cái khác.
Tiếp tục sống như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà kéo theo một số người cũng chết đi.
Ngoại trừ mẹ ra thì các kẻ khác đều đáng chết!
Hòa Nhạc chính là ôm những suy nghĩ này quay về lại trong tộc.
Tuy nhiên vận khí của cô ta không tốt, chưa kịp tìm được vùng đất mới của bộ tộc thì đã gặp phải trận cháy rừng. Bởi vì chân cô ta bị thương nên không thể chạy nhanh được nên đầu tóc cũng bị lửa cháy xém hơn phân nữa, cộng thêm khuôn mặt bị hủy dung kia, nhìn cô ta không khác gì ác quỷ.
Cũng chính bộ dáng này đã giúp cô ta nhận được sự đồng tình của mọi người trong tộc, cô ta mới có thể được trở lại tộc Bạch Hổ.
Hòa Nhạc trên mặt là vẻ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng trong lòng là một mảnh hàn băng.
Kéo theo một cái chân bị thương, cô ta phải lê lết đến gần giữa trưa mới có thể đến được vị trí mà cô ta đã chôn hạt châu kia.
Không hổ danh là bảo bối cực độc được truyền đời trong tộc Minh Xà, mới chôn có hai ngày mà mấy loại cỏ cây xung quanh đã bị nó độc chết.
Trên mặt Hòa Nhạc hiện ra một nụ cười kỳ quái, cô ta ngồi xổm xuống và bắt đầu đào hạt châu dưới đất bằng tay không. Vừa mới đào lên, chưa kịp nhìn ngắm nó thật kỹ, cô ta đã nhìn thấy một con rắn màu lục có sọc đen trên lưng đột nhiên xuất hiện trong đám cỏ phía trước!
Con rắn này thực sự nhìn rất quen mắt.
Đó chính là con rắn sọc đen mà người của tộc Minh Xà thường dùng nó để dò đường!
Trước đó Minh Sâm cũng thường dùng loại rắn này để dò đường đi, về sau nó cũng trở nên vô dụng nên thu lại và quấn trên cổ anh ta. Hoa Nhạc mỗi ngày đều nhìn thấy nó, muốn không biết cũng khó.
Cô ta liền quay người bỏ chạy không chút do dự.
Con rắn lục sọc đen này đã xuất hiện ở đây, có nghĩa là người của tộc Minh Xà cũng ở cách đây không xa. Cô ta tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra được, nếu không thì không có cách nào có thể giải thích cho bọn họ là Minh Sâm tại sao lại biến mất.
Bây giờ cô ta vẫn đang còn bị thương, nếu như cô ta bị bọn họ phát hiện, kết quả chỉ có là cái chết.
Không cần biết trước kia Hòa Nhạc đã suy nghĩ như thế nào, nhưng giờ phút này, cô ta sợ chết khiếp. Ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn cả thỏ trong rừng. Dù cho vết thương trên chân cô ta có đau đớn đến cỡ nào thì cô ta cũng cố chịu đựng để chạy được nhanh nhất có thể.
Sau khi chạy một mạch không nghỉ đến được chân núi của tộc Bạch Hổ, cô ta mới dám dừng lại hít thở. Ngay khi cô ta dừng lại, toàn thân cô ta thực sự không còn chỗ nào là không cảm thấy đau đớn, đau đến nỗi cô ta không thể gượng đứng dậy nổi.
Cũng may đúng lúc đó Hòa Kim đang kéo những cành cây khô xuống núi, nhìn thấy em gái khuôn mặt nhăn nhó đau đớn nằm trên mặt đất, anh giật mình, vội vàng chạy lại đỡ Hòa Nhạc ngồi dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hòa Nhạc vốn dĩ định lắc đầu nói không có việc gì, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta ngay lập tức nói kiểu khác.
“Anh à! Em đã phát hiện ra được tung tích của mấy người tộc Minh Xà, bọn họ rất nhanh có thể tìm được chúng ta ở đây!”
Trong lòng cô ta đã vạch ra một kế hoạch rất hoàn hảo, dù sao cũng sẽ có người ra ngoài tuần tra nên sớm muộn gì cũng phát hiện ra được người của tộc Minh Xà, mình nói ra sớm hơn một chút cũng không ảnh hưởng gì. Không chừng còn có thể nhận được sự tín nhiệm của mọi người trong tộc.
“Tộc Minh Xà sao?”
Hòa Kim ngẩn người trong giây lát, trong đầu mơ hồ có cảm giác bất an. Anh cẩn thận hỏi tiếp một câu: “Em đã gặp người nào trong tộc đó vậy? Có bị bọn họ bắt nạt không?”
“Đương nhiên là không có, em vừa phát hiện ra có điều gì đó không ổn liền chạy một mạch về đây. Mệt đến nỗi cái chân kia hình như cũng bị gãy rồi.”
Hòa Kim: “….”
Nhìn em gái như vậy, hình như là không bị thương gì.
“Thôi được rồi, em leo lên lưng anh đi, anh cõng em đi tìm gặp tộc trưởng.”
Nếu chẳng may có người ở bộ tộc khác thực sự tới đây, trong tộc cũng phải sớm sắp xếp kế hoạch đối phó, đã lâu lắm rồi anh không được đánh nhau với ai, thật sự là ngứa ngáy tay chân.
Ở một góc độ mà anh không nhìn thấy, Hòa Nhạc trợn trắng mắt.
Bây giờ còn muốn đi gặp tộc trưởng làm cái gì, dù sao thì cũng không độc chết ông ta được.