Sau khi nằm liệt trên mặt đất không biết bao lâu, tay cô ta cuối cùng không còn cảm thấy quá đau đớn nữa. Lúc này cô ta mới chậm rãi ngồi dậy, tìm một cây gậy quanh đó rồi khập khiễng đi về phía đang chôn những đồ vật của mình.
Cô ta đang chôn một hạt châu có kích thước bằng quả mâm xôi. Đó là thứ đồ vật xinh đẹp nhất mà cô ta được nhìn thấy trên đời.
Kể từ lúc nhìn thấy thứ đồ vật đó trên người Minh Sâm, cô ta liền bắt đầu nghĩ đến việc chiếm lấy nó cho riêng mình. Thế là khi Minh Sâm tìm đến cô ta để tìm hiểu kỹ lưỡng hơn về các thông tin có liên quan đến tộc Bạch Hổ, Hòa Nhạc đã cố gắng nghĩ cách lừa Minh Sâm dẫn theo mình cùng lên đường.
Đương nhiên vẫn còn thêm một nguyên nhân nữa là cô ta muốn nhìn thấy Dương Sí cầu xin sự tha thứ dưới tay Minh Sâm như thế nào.
Lúc đầu mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, Minh Sâm cũng đã dẫn Hòa Nhạc đi cùng.
Kết quả là khi đi đến vùng đất của tộc Bạch Hổ mới phát hiện ra rằng toàn bộ mọi người trong tộc Bạch Hổ đã không còn ở đấy nữa, chỉ còn lại những sơn động trống không trên ngọn núi.
Lúc này Minh Sâm tức giận đến tột độ, mắng Hòa Nhạc bằng những lời lẽ cực kỳ ghê tởm. Hòa Nhạc lúc đó đương nhiên là không dám mở miệng đòi hỏi gì thêm, nên chỉ có thể nghẹn khuất đi theo sau những người đàn ông đó.
Ngay khi bọn họ muốn quay trở lại tộc Minh Xà, họ lại gặp phải người của tộc Thiên Lang. Tính tình của hai bên cũng không tốt lắm, nói với nhau chưa được hai câu đã xông lên đánh nhau rồi.
Hòa Nhạc rất nhanh liền chạy trốn ra phía sau gốc cây, nhìn thấy Minh Sâm lâm vào tình thế bất lợi liền thả ra hai con rắn, người của tộc Thiên Lang liền nhanh chóng rút lui, chỉ trong chớp mắt toàn bộ đã rút sạch không còn một ai.
Cô ta lập tức hiểu được kia chính là mấy con rắn độc.
Minh Sâm cũng thuộc dạng người máu lạnh, trước đó vẫn chưa thả con rắn ra, hết lần này đến lần khác đợi cho mọi người bị thương hết cả mới chịu thả con rắn ra. Tuy nhiên đại khái là anh ta khống chế con rắn đó không được tốt nên tất cả những người đàn ông ở đó đều bị rắn cắn chết, chỉ còn sót lại một mình anh ta.
Hòa Nhạc nhìn thấy thế cũng vô cùng hoảng sợ, nấp kín một hồi lâu không hề nhúc nhích, mãi cho đến khi Minh Sâm tìm đến thì cô ta mới lấy lại được tinh thần.
Đi ra ngoài chuyến này, anh ta mất đi mấy người có năng lực ở trong tộc không nói, lại còn không thể trả thù được, điều này đã khiến Minh Sâm cảm thấy vô cùng tức giận. Vì vậy mà thái độ của anh ta đối với Hòa Nhạc lại càng tệ hại hơn, thỉnh thoảng lại lấy hạt châu kia ra để uy hiếp cô ta phải ngậm kín miệng, không được nói với ai những chuyện cô ta đã nhìn thấy.
Đến lúc đó, Hòa Nhạc mới biết được công dụng thực sự của hạt châu kia.
Đừng nhìn nó rất nhỏ, nhưng lại vô cùng độc. Minh Sâm nói rằng đó là chí bảo được tộc Minh Xà truyền từ đời này sang đời khác, nó là một thứ cực độc. Nếu đem nó thả vào trong một hồ nước, chỉ chưa đầy một ngày, nước trong hồ đó sẽ bị nhiễm độc.
Nếu ai lỡ uống vào sẽ bị chết ngay lập tức.
Mà còn chết một cách vô cùng thống khổ, thậm chí còn đau đớn hơn gấp nhiều lần so với bị rắn độc cắn.
Hòa Nhạc ngoài miệng liên tục dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng lại có ý đồ khác.
Cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, Minh Sâm với cô ta có lời thề ước thúc, làm sao anh ta có thể giết chết cô ta được. Anh ta chỉ là giả bộ uy hiếp vậy thôi.
Mà cô ta, mới thực sự đã động sát tâm.
Người đàn ông này chỉ là có dáng vẻ bề ngoài đẹp trai một chút, lại có địa vị cao một chút. Nhưng tính tình quả thực là thối nát. Lúc trước lúc muốn mình thả anh ta ra thì đã nói một đống những lời ngon tiếng ngọt, bây giờ mình đối với anh ta vô dụng thì lại không ngừng ghét bỏ chửi rủa.
Như vậy còn trông chờ gì được ở anh ta nữa?
Tính cách Minh Sâm bốc đồng và kiêu ngạo, mặc dù trong lòng luôn có chút cảnh giác đối với Hòa Nhạc, nhưng anh ta cũng không để tâm quá nhiều.
Một giống cái yếu ớt vừa bị gãy tay vừa què chân thì không đáng để anh ta để ý đến.
Nhưng lại chính giống cái mềm yếu què quặt đó lại có thể bí mật đi hái thảo dược khiến cho rắn của anh ta bị choáng váng, làm cho anh ta cùng với mấy con rắn bị hôn mê.
Sau khi lấy được hạt châu kia trên người anh ta, cô ta đã đá anh ta xuống sông.
Minh Sâm cứ như vậy mà chết đuối.