Về lý mà nói, tộc Bạch Hổ tiếp nhận Hòa Nhạc trở lại trong tộc mà không hề có một chút khúc mắc gì, đáng lý ra Hàn Lộ cũng không cần quan tâm quá nhiều về chuyện đó.
Nhưng những người thân cận với cô đều đang ở trong tộc Bạch Hổ, nếu Hòa Nhạc thực sự là một kẻ nguy hiểm, ai biết được có lúc sẽ làm bọn họ bị thương hay không?
Dù sao thì trước đó cô ta cũng rất thích Dương Sí.
Vì yêu thành hận thì phải làm sao bây giờ?
Hàn Lộ rùng mình một cái, nhớ lại trước đó lúc gặp cô ta, nhìn thấy nụ cười quái dị của cô ta, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt kia của cô ta, còn có giọng điệu kia nữa, bình thường đến nỗi có gì đó không bình thường.
Trừ khi là cô ta bị người khác nhập vào, nếu không, nhất định là cô ta quay trở lại trong tộc với ý đồ xấu.
Hàn Lộ vẫn còn nhớ xác chết của người đàn ông đã trôi dạt tới đảo cách đây mấy ngày trước. Dương Sí nói rằng xác chết đó là Minh Sâm, cũng chính là người đàn ông của tộc Minh Xà mà cô đã từng gặp bên dòng suối.
Lúc trước Hòa Nhạc chính là đi theo anh ta, nhưng bây giờ, anh ta lại chết trên biển. Từ chỗ tộc Minh Xà đi đến được vùng đất mới của tộc Bạch Hổ, nghe nói còn rất xa, Hòa Nhạc chỉ là một người phụ nữ yếu đuối toàn thân đầy thương tích, lại không có con hổ nào đi theo bảo vệ, muốn một mình mò mẫm đến đây căn bản là không có khả năng.
Thời gian xuất hiện của cô ta còn trùng khớp như vậy nữa, chính là thời điểm không lâu sau cái chết của Minh Sâm. Chắc chắn là cô ta đã đi theo Minh Sâm mới đến được nơi này.
Còn giữa cô ta và Minh Sâm đã xảy ra chuyện gì, Minh Sâm đã chết như thế nào thì đều không liên quan đến cô. Chỉ cần tìm được những chứng cứ vạch trần được ý đồ xấu của cô ta, để cô ta không có cách nào làm tổn thương đến những người khác trong tộc là được rồi.
“Vậy nếu cô ta lại gây ra chuyện có lỗi với tộc Bạch Hổ, mọi người sẽ xử lý cô ta như thế nào?”
Hàn Lộ hỏi thẳng Dương Sí.
“Lại phản bội tộc thêm một lần nữa à? Chắc chắn sẽ bị xử tội chết. Tộc Bạch Hổ chỉ có thể cho Hòa Nhạc cơ hội để sửa đổi một lần này nữa thôi.”
Hòa Nhạc có hiểu rõ quy định này không? Thật ra thì cô ta biết.
Cô ta biết rất rõ nếu như cô ta bị phát hiện những việc mình làm sau khi quay trở lại tộc Bạch Hổ thì cô ta sẽ phải nhận lấy kết cục gì. Nhưng cô ta không sợ.
Cùng lắm thì chỉ là chết thôi mà, hơn nữa có rất nhiều người trong tộc chết cùng cô ta như vậy nữa, tính ra cũng không lỗ.
Hòa Nhạc đi bộ đến chân núi, vứt bó cành cây trên tay xuống. Cô ta quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy ai đi từ trên núi xuống, nhìn xung quanh cũng không thấy một ai, rất thuận lợi để rời đi.
Thế là cô ta trượt xuống.
Lúc trước cô ta vẫn chưa tìm được vùng đất mới của bộ tộc nên những đồ vật mà cô ta mang theo được giấu kín ở một nơi kín đáo.
Bây giờ cô ta đã quay trở lại tộc Bạch Hổ, không còn chỗ nào an toàn hơn trong tộc nữa. Đồ vật không ở trong tầm mắt của mình thì càng không yên tâm. Cho nên cô ta muốn đi lấy lại.
Kết quả là cô ta mới chỉ đi được khoảng chừng một nửa đoạn đường thì đôi chân không thể đi tiếp được nữa.
Cho dù hôm nay cô ta lên núi chỉ để làm bộ thôi nhưng cô ta cũng đã phải lên núi xuống núi thu dọn các cành cây đến hai lần, lại thêm đi suốt cả đoạn đường này khiến đôi chân bị thương bắt đầu đau nhức.
Không thể làm gì khác, Hòa Nhạc đành tìm một gốc cây và ngồi dựa xuống. Một tay nhẹ nhàng xoa bóp chân bị thương. Trong mắt cô ta lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
Tất cả đều là do con hổ chết tiệt kia, sinh ra con non bộ dáng giống như đã chết khiến cô ta hiểu lầm không nói, còn đả thương cô ta nữa. Làm cho cô ta biến thành bộ dạng ma quỷ như bây giờ.
Nếu không phải là vì bộ dạng mình bây giờ quá xấu xí thì Minh Sâm đã thích mình từ lâu rồi.
Hòa Nhạc càng nghĩ càng tức giận, theo bản năng đấm mạnh một cái, khiến cô ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Vừa rồi đau nhức như vậy nhưng chân không bị thương. Chỉ là cô ta quên mất rằng tay mình đã bị gãy, vẫn chưa hồi phục. Bây giờ lại thêm một cú đánh như vậy, thì đến tám chín phần là sẽ bị thương trở lại.
Tự làm tự chịu mà thôi.
Nhưng trên đời này có một loại người chính là như vậy, cho dù bản thân mình gặp phải tổn thương nào đi nữa đều muốn trách tội người khác.
Tâm lý của Hòa Nhạc đã hoàn toàn bị bóp méo.