Hừ! Những người này đã nợ mình những gì thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi!
Ngay khi Hòa Nhạc vừa rời khỏi đó thì Dương Sí cũng vừa tới.
Hàn Lộ còn chưa kịp hỏi anh là chuyện gì đã xảy ra với Hòa Nhạc thì đã bị anh nhào tới ôm chầm lấy thất điên bát đảo quên mất tất cả những chuyện định hỏi rồi.
Sau khi ôm một hồi, Dương Sí bắt đầu thuyết giáo:
“Lá gan em cũng không nhỏ đấy, anh đã nói là em không được đến đây một mình rồi, vậy mà em còn dám tới.”
“Vậy thì em sẽ quay về ngay bây giờ luôn được không?”
Hàn Lộ nói xong liền quay người rời đi.
“Không được đi!”
Dương Sí hiển nhiên là không thể để cô rời đi, vội vàng một tay kéo cô ấy lại, một tay cầm lấy những thứ mà cô cầm trên tay, kéo giống cái nhỏ nhà mình đi lên núi.
Trên suốt quãng đường lên núi, nụ cười ngây ngô kia vẫn chưa bao giờ ngừng lại trên khuôn mặt anh. Hiển nhiên anh vô cùng hưởng thụ chuyện Hàn Lộ chạy tới đây thăm anh.
Hai người nói chuyện một chút về tình hình của hai người mấy ngày nay, cảm giác chưa nói chuyện với nhau được bao nhiêu câu đã về đến trong tộc. Đúng lúc đó liền gặp mẹ của Tiểu Tuyết.
Dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, cũng không cần nó làm cái gì, vì vậy Hàn Lộ đã cho nó một túi nhỏ đựng thức ăn và để nó đi theo mẹ đến hang hổ chơi.
Đợi đến lúc hai mẹ con đã đi xa, Hàn Lộ mới đột nhiên nhớ ra.
Con hổ mẹ này trước kia là của Hòa Nhạc. Hay nói cách khác, con hổ nhỏ mà mình nhặt được cũng chính là con hổ mà Hòa Nhạc đã vứt bỏ.
Những vết thương trên khuôn mặt cô ta cũng là vì cô ta đã vứt bỏ Tiểu Tuyết nên mới bị hổ mẹ trả thù như vậy. Cũng vì vậy nên mới xảy ra những chuyện sau đó…
Có thể nói rằng, nếu đổi lại mình chính là cô ta, lại nhìn thấy Tiểu Tuyết trong tình cảnh như vậy, nhất định bản thân sẽ không giữ được bình tĩnh như vậy.
Cho nên cô ta đang chịu đựng là vì cái gì?
“A Sí, vừa nãy em cũng đã gặp Hòa Nhạc. Có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy? Tại sao cô ta lại quay trở lại trong tộc?”
Dương Sí có chút cảm thấy không vui khi hai người đang ở chung lại nhắc đến chuyện của người khác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rất muốn biết chuyện của giống cái nhỏ, anh liền nói ngắn gọn và đơn giản.
Hóa ra là Hòa Nhạc đã quay lại trong tộc cách đây ba ngày trước.
Nhưng không phải là cô ta tự trở về mà cô ta bị ngất xỉu ở khu vực gần chân núi của tộc Bạch Hổ, toàn thân đầy vết thương. Cũng là cô ta có vận khí tốt, không bị dã thú ở bên ngoài ăn thịt.
Người đầu tiên phát hiện ra cô ta chính là Hợp Thụ, lúc đầu còn tưởng tìm được một giống cái hoang dã, vì vậy đã hào hứng chạy nhanh đến xem, đến lúc trở về lại là vẻ mặt buồn bã, nói là đã phát hiện Hòa Nhạc.
Hòa Nhạc được đưa về trong tộc với bộ dạng như vậy.
Ngay khi tỉnh lại, cô ta đã quỳ gốc trước mặt tộc trưởng và đại vu, thái độ thật lòng thừa nhận lỗi lầm của mình. Hơn nữa cô ta còn thề với thần thú rằng sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến tộc Bạch Hổ.
Vì thế, những chuyện trước đó cứ như vậy mà được bỏ qua.
“Cứ như vậy, liền xem như không có gì hết à?”
Hàn Lộ quả thực không thể tin nổi.
Dương Sí dẫn người trở về sơn động, vừa bỏ đồ đạc trong tay xuống, vừa giải thích với cô.
“Cô ta cũng đã thề với thần thú, có lời thề ước thúc, tộc trưởng và những người khác hiển nhiên là sẽ không làm cô ta khó xử. Hơn nữa, hiện tại cô ta quả thật đã đủ thảm rồi, một người xinh đẹp như vậy lại trở thành bộ dáng như ngày hôm nay. Nghe nói cô ta đã trải qua những ngày tháng tồi tệ trong tộc Minh Xà, trên thân có rất nhiều vết thương. Cô ta đã bị bọn họ bỏ lại trong trận cháy rừng lần này, đó cũng coi là một hình phạt cho cô ta rồi.”
Hàn Lộ cắn đầu ngón tay suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu ra được phần nào sự tình. Thực ra cũng chẳng có gì khó hiểu. Dù sao Hòa Nhạc lúc trước cũng chỉ là thả Minh Sâm đi, trong tộc mặc dù sẽ có một số tổn thất, nhưng lại không quá nghiêm trọng.
Con người ta thường rất dễ thông cảm với những người yếu thế.
Cô ta đã thảm đến như vậy, nếu tộc trưởng còn không đồng ý cho cô ta ở lại trong tộc, còn không phải là bị người trong tộc mắng chết sao?