Vừa nghĩ đến thì trong lòng thực sự cảm thấy rất khó chịu, muốn đi gặp giống cái nhỏ ngay. Nhưng hết lần này đến lần khác trong tộc lại xảy ra chuyện và anh lại không thể đi được, thật sự cảm thấy rất bực bội.
Đại Sơn đang muốn trêu chọc anh thêm vài câu nữa, đột nhiên nhìn thấy Hợp Thụ hấp tấp chạy tới.
“A Sí! Lúc tôi vừa kéo cây xuống dưới núi thì nhìn thấy giống cái nhỏ của anh cũng vừa đi lên núi. Lại còn mang theo rất nhiều đồ nữa, thật đúng là rất thương anh đấy.”
Dương Sí vừa nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết, sau đó liền nhíu mày.
“Nhìn thấy cô ấy mang nhiều đồ như vậy mà anh không đi giúp cô ấy một chút sao?”
Hợp Thụ: “….”
Anh ta, anh ta, cũng không nghĩ tới, lúc đó anh ta chỉ muốn chạy thật nhanh lên núi báo tin.
“Ha ha….”
Nhìn bộ dạng anh ta lúc này, Dương Sí còn có gì không rõ nữa. Tức giận, liền trực tiếp bỏ mấy cành cây từ trong tay mình dúi thẳng vào trong tay anh ta.
“Tôi sẽ đi đón cô ấy, những thứ này, anh giúp tôi tiếp tục thu dọn nó đi.”
Cây cối trong rừng trên núi thật sự phát triển nhanh và quá tươi tốt, tầng tầng lớp lớp không chỉ che cản ánh nắng mặt trời, mà còn che khuất tầm nhìn khi ở trên núi. Hơn nữa, còn có nguy cơ cao xảy ra cháy rừng khi bị sấm sét đánh trúng vào.
Vì vậy, suốt hai ngày hôm nay, mọi người trong tộc Bạch Hổ đã tập trung thu dọn các cành cây khô trên núi. Vì không có dụng cụ thích hợp nên họ chỉ có thể dùng tay để bẻ các nhánh cây đó, thật là mất không ít công sức.
Hàn Lộ một đường đi thẳng lên núi, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng. Cũng không biết là chủ ý của ai, đem cả khu rừng rậm rạp lộn xộn trước đó chỉnh đốn lại, bây giờ cả ngọn núi được thu dọn gọn gàng nhìn thoải mái dễ chịu hơn hẳn.
Môi trường tốt cũng khiến cho tâm tình con người ta trở nên vui vẻ hơn, Hàn Lộ ôm một đống thức ăn hơi nặng nhưng vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn bước đi như bay.
Cô không gặp được Dương Sí trước, ngược lại vừa đến nơi thì gặp một người quen.
“Hòa Nhạc…”
Hàn Lộ không bao giờ nghĩ đến lại có thể gặp lại cô ta ở tộc Bạch Hổ. Dù sao thì cô ta cũng bị coi là kẻ phản bội của tộc Bạch Hổ rồi.
Hòa Nhạc cũng nhìn thấy Hàn Lộ.
Nhìn cô xinh đẹp hơn so với trước đây, khuôn mặt Hòa Nhạc vặn vẹo chỉ trong nháy mắt, bàn tay đang cầm nhánh cây cũng siết chặt lại. Tuy nhiên rất nhanh cô ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức điều chỉnh lại.
“Là Tiểu Lộ à, cô đến đây để tìm Dương Sí phải không, anh ấy đang ở trên đó.”
Bộ dạng lời lẽ nhẹ nhàng, còn thuận tay chỉ đường đi cho Hàn Lộ, căn bản không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước đây.
Hàn Lộ dường như có điều suy nghĩ.
Hòa Nhạc bị què chân, bị hủy dung, lại không còn con hổ của mình. Con người sau khi đối mặt với một cú sốc lớn như vậy, tính tình thay đổi cũng không phải là không có khả năng. Nhưng dù có thay đổi thế nào đi nữa cũng không thể có khả năng từ chỗ chán ghét biến thành thích được. Cô ta rõ ràng là đã từng chán ghét cô như vậy, đột nhiên không còn chán ghét cô nữa à?
Cô ta còn nhiệt tình chỉ đường cho cô như vậy nữa, nhìn thế nào thì cũng giống như không có ý tốt.
Hòa Nhạc trong lòng cười lạnh, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ ảm đạm vì không được tín nhiệm.
“Quên đi, bây giờ tôi có nói gì đi nữa thì có lẽ cũng không ai dám tin tưởng đâu. Cô tự mình lên núi tìm đi.”
Nói xong, cô ta liền khập khiễng kéo theo một đống nhánh cây vòng qua người Hàn Lộ.
Con hổ nhỏ ngửi thấy mùi khó chịu trên người cô ta, vẻ mặt ghét bỏ trốn dưới gốc cây bên cạnh, nhìn về hướng cô ta gầm gừ nhẹ hai tiếng.
Hòa Nhạc trong lòng cảm thấy chua xót, nhớ tới con hổ đã làm bạn với mình nhiều năm. Nhưng sau khi nghĩ lại, nghĩ về mối quan hệ hiện tại giữa nó và Hàn Lộ, trong nháy mắt một chút thương cảm trong lòng tan biến không còn dấu vết.
Nó đã phản bội cô ta.
Đứa con mà nó sinh ra cũng đã kết khế ước với Hàn Lộ, đối với Hòa Nhạc mà nói, đây quả thực là chuyện mà cô ta khó có thể chịu đựng nhất.
Nếu không phải lần này quay trở về là bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, còn không thì lúc này cô ta đã thật sự nhịn không được mà trở mặt.