Mọi thứ đành phải đợi đến khi cô hóa hình thành công đã thì mới có thể tính tiếp được.
Hàn Lộ gọi con hổ nhỏ quay lại, đem những con ngao biển mà nó vừa mới tìm được, bỏ chúng vào trong một chiếc lưới đan bằng giao tiêu cột vào một khối đá ngầm, ngâm chúng trong nước biển và nuôi ở đó.
Vừa vặn để chúng nhả hết cát ra ngoài.
Chờ đến lúc trở về là có thể ngay lập tức bắt chúng lên nấu canh.
Ngay khi Hàn Lộ vừa ra đến bờ biển, Bối Bối cũng rất nhanh liền bơi đến đó. Nhìn thấy cô cầm cả đống túi lớn túi nhỏ, Bối Bối không hiểu gì hết.
“Tiểu Hàn, cô cầm nhiều đồ như vậy là định mang đi cho ai à?”
“Cái này, là tao mang cho bạn…”
Cô đang định nói mang đến cho bạn trai mình, nhưng đột nhiên nghĩ lại Bối Bối sẽ không thể hiểu được, liền thay đổi cách nói khác.
“Cho người đàn ông của tao.”
Bối Bối là người đồng bạn thân thiết nhất của Hàn Lộ nên cô cũng không muốn giấu chuyện này với nó. Vốn cho rằng Bối Bối sẽ vì niềm vui của mình và vui theo, nhưng kết quả Bối Bối giống như bị lửa đốt bao quanh, lập tức nổi giận.
“Đàn ông? Cô nói cô có đàn ông à? Bây giờ cô làm sao lại có thể có đàn ông được chứ?”
Nghe giọng nói của nó gần như sắp phát khóc.
Hàn Lộ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không hiểu gì cả, vội vàng hỏi: “Tại sao tao lại không thể có đàn ông chứ?”
“Cô vẫn còn chưa hóa hình đâu! Nếu cô cùng đàn ông kết làm bạn lữ, cô suốt đời này sẽ không còn cách nào có thể hóa hình được nữa!”
Bối Bối dường như cảm thấy trời đất sắp đổ sụp xuống, nếu Tiểu Hàn không thể hóa hình thành công, cô ấy cũng chỉ có thể có được mấy chục năm tuổi thọ ngắn ngủi mà thôi.
Mấy chục năm thật không thể so sánh với trên trăm năm được!
“Ô ô ô ô! Tôi có lỗi với chị gái, không chăm sóc tốt cho cô được rồi… Ô ô ô…”.
Nhìn thấy hai con mắt to kia chỉ trong nháy mắt đã tuôn ra hai dòng nước nhỏ.
Hàn Lộ: “…”
Rốt cuộc thì Bối Bối đã suy nghĩ quá nhiều rồi, mối quan hệ tình cảm giữa cô và Dương Sí chỉ là mới bắt đầu, hai người chỉ mới nắm tay nhau có một lần, tại sao lại không thể hóa hình được cơ chứ?
“Đừng khóc nữa…”
“Ô ô ô ô …”
“Mày đã hiểu lầm rồi!”
Hàn Lộ thực sự dở khóc dở cười.
“Tao và Dương Sí chỉ mới xác định quan hệ thôi, cũng mới chỉ nắm tay nhau một lần, hôn lên má một lần, cũng không thể chỉ vì như vậy mà không thể hóa hình được, phải không?”
Bối Bối ngay lập tức ngừng khóc.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, tao nói dối mày làm gì chứ…”
“Vậy thì tốt rồi, thật tốt quá rồi! Xác định quan hệ cũng được, chỉ cần không làm chuyện sinh con thì có nắm tay bao nhiêu lần đi nữa cũng đều được.”
Hàn Lộ mặt nóng bừng lên, tức giận đánh vào người nó một cái.
“Nói bậy nói bạ gì thế hả, nhanh đi đi, xuất phát.”
“Ha ha, được rồi...”
Tâm tình của Bối Bối rõ ràng là tốt lên nên nó cũng bơi rất nhanh. Lúc sắp vào đến bờ thì nó đột nhiên dừng lại, dáng vẻ nghiêm túc nhắc nhở.
“Tiểu Hàn, cô phải nhớ thật kỹ, không được làm chuyện sinh con non đấy!”
Đây là điều quan trọng nhất nên Bối Bối sợ cô quên.
Hàn Lộ đã bị lời dặn dò thẳng thắn của nó làm cho bị sặc, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống biển.
“Trông tao có giống một người hay gây chuyện phiền phức không? Bối Bối, mày thật đúng là một chút cũng không chịu tin tao.”
Bối Bối hừ hừ hai tiếng, cũng không tiếp lời.
Tiểu Hàn đương nhiên là ngoan ngoãn, nhưng ai biết người đàn ông tên là Dương Sí kia có làm loạn hay không. Tiểu Hàn chính là người mà nó sẽ bảo vệ suốt đời, nếu người đàn ông kia dám chạm vào cô ấy trước khi cô ấy hóa hình, vậy thì chờ bị nó một ngụm cắn chết đi.
Dương Sí đang thu dọn cây cối ở lưng chừng sườn núi, không hiểu sao cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng, giật mình nhìn quanh bốn phía cũng chẳng thấy có gì bất thường.
Đại Sơn đang kéo mấy cành cây lá rậm rạp đi tới, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Dương Sí, anh ta lập tức tiến tới trêu chọc nói: “Làm sao vậy hả? Ngày nào cũng thấy anh thất thần như vậy. Hay là nhớ đến giống cái nhỏ của anh rồi?”
Dương Sí liếc mắt lườm anh ta một cái, im lặng không trả lời.
Anh chàng này rất thích trêu chọc người khác. Rõ ràng là anh không nhớ tới giống cái nhỏ, nhưng vừa rồi bị anh ta trêu chọc như vậy khiến anh lại đột nhiên nhớ tới cô ấy rồi.