Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199. Ai Là Người Ngu Ngốc? 2

Chương 199. Ai là người ngu ngốc? 2 Chương 199. Ai là người ngu ngốc? 2

Dường như A Mạn đã ngửi quen cái mùi hôi thối đó. Cô ấy giơ tay chặt mạnh xuống, những chiếc xương ức của con dã thú liền bị chặt đứt lìa. Cô ấy không thể phủ nhận ý kiến của Hàn Lộ, khẽ thở dài một tiếng.

“Bây giờ có thứ để mà ăn là tốt lắm rồi, chờ thêm mấy ngày nữa, thịt lại càng hôi thối hơn, đến lúc đó muốn ăn cũng không thể nào ăn được nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì trận cháy rừng.”

A Mạn tạm dừng lại công việc mình đang làm và giải thích cho Hàn Lộ hiểu.

“Sau khi trải qua trận cháy rừng thì sẽ là như vậy, lúc đầu mọi người sẽ ăn thịt những con thú rừng chạy thoát thân, chẳng phải bỏ công đi săn cũng có được thịt ăn, thật sự là rất mừng. Nhưng cũng không được bao lâu sau, liền chẳng có thứ gì để ăn.”

Nguyên nhân chủ yếu chính là thời tiết nên những con thú rừng bị chết đều bị thối rữa rất nhanh. Cho dù mọi người có ăn nhanh đến mức nào cũng không đuổi kịp tốc độ thối rữa của thịt. Vào thời điểm đó, cả tộc Bạch Hổ ngày ngày cũng bị bao trùm bởi mùi thịt hôi thối đó, A Mạn mỗi khi nhớ lại chuyện đó thì toàn thân nổi đầy gai ốc.

“Khi trận cháy rừng lần đầu ập tới, tất cả mọi người trong tộc đều chỉ quan tâm đến việc tìm đường chạy thoát thân chứ không có thời gian để suy nghĩ nhiều đến những việc khác, chờ đến khi ổn định lại một chút, mọi người mới bắt đầu phát hiện ra, con mồi kiếm được sau trận cháy rừng là quá ít ỏi. Hầu hết các con thú đều bị chết cháy trong rừng, chỉ còn một số ít con thú có thể chạy trốn thoát được, một số chúng thì bị bắt, một số khác chạy sang các khu rừng khác. Lúc đó, tìm bắt được một những con thú đã rất khó rồi, tộc trưởng còn không cho phép bắt những con thú nhỏ, những con thú mẹ đang mang thai cũng bắt buộc thả đi. Những ngày tháng sau đó thực sự là không được ăn no.”

Hàn Lộ ngược lại tỏ ra thấu hiểu mệnh lệnh này của tộc trưởng.

Cũng giống như khi những ngư dân bắt được những con cua mang trứng cũng đều mang đi thả lại, là vì họ đang tính kế sinh nhai lâu dài.

Bây giờ cô xem như đã hiểu rõ ràng vì lý do gì mà A Mạn và những người khác trong tộc phải chấp nhận ăn món thịt đã bốc mùi hôi thối như vậy.

Chỉ có những người đã thực sự chịu đói khát thì mới biết được thức ăn trân quý đến cỡ nào.

Nhưng nơi này thực sự là quá hôi, dù sao thì cô ấy cũng không chịu được.

“Thì ra là như vậy, A Mạn, vậy cô cứ tiếp tục công việc của mình đi nhé, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”

Hàn Lộ bịt chặt hai lỗ mũi, nói lời tạm biệt một một giọng ồm ồm.

Sau khi cô ấy bước ra khỏi khu vực tách thịt chặt nhỏ xương đó, không khí bên ngoài tuy rằng cảm giác có đỡ mùi hôi thối hơn một chút những vẫn còn rất ngột ngạt. Hàn Lộ định đi sang một khu vực khác để tìm Hòa Nhạc, không ngờ lúc đúng lúc đó nhìn thấy cô ta từ trong bụi cây đi ra.

Dáng đi khập khiễng, thêm vào đó là đầu tóc chém xém rối bù, Hàn Lộ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay người đó chính là Hòa Nhạc.

Tuy nhiên cô không bước tới nói lời chào hỏi mà giả vờ như đang đi tìm con hổ nhỏ, cô vừa lục tìm trong bụi cỏ gần đó, vừa bí mật quan sát toàn thân của Hòa Nhạc.

Hòa Nhạc cũng quây ngực bằng mấy sợi dây leo và chiếc váy da thú, quả thật rất khó có thể che giấu được đồ vật gì trên người. Nếu như thực sự có đồ vật kịch độc gì đó thì chỉ có thể là nằm trong chiếc váy da thú của cô ta mà thôi.

Trước tiên cô cần phải tìm được Dương Sí, cùng anh phối hợp đến gần Hòa Nhạc mới có thể tìm ra được đồ vật cực độc trên người cô ta. Nhưng nếu thực sự là rắn độc thì chỉ có thể dựa vào Dương Sí mới bắt được, cô sợ rắn đến mức không dám động vào nó.

Cũng thật là kỳ quái, rõ ràng rắn và lươn biển về cơ bản là giống nhau, cô không sợ lươn biển nhưng lại rất sợ rắn.

“Tiểu Lộ…cô đang tìm gì ở trong đó vậy?”

Người mà cô không chào hỏi, lại đi đến tìm cô.

Hàn Lộ cảm thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao có một cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.

“Tôi … tôi đang tìm Tiểu Tuyết của tôi, nó chạy chơi chỗ nào mà bây giờ chẳng nhìn thấy bóng dáng của nó đâu cả.”

Trong khi nói, cô vẫn giả vờ cố gắng lục tìm trong bụi cỏ.

Hoà Nhạc vội vàng tỏ vẻ có thể giúp cô tìm nó. Thấy vậy, Hàn Lộ ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa không giấu được nét mặt của mình.

Cô ta tốt bụng đến như vậy sao?

Chẳng lẽ thật sự đã bị người khác nhập vào rồi?

“Cô… là người hiện đại sao?”

Hàn Lộ hỏi xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Hòa Nhạc, như sợ bỏ sót thứ gì đó.

Bình Luận (0)
Comment