Nếu đang ở trong một khu rừng rậm, chỗ đó lại cách xa bờ biển, làm một ngôi nhà trên cây quả thật là rất thích hợp. Nhưng đây là một hòn đảo, khi bão đến thì ngay cả những cái cây trên đảo cũng không thể nào có thể ngăn được gió lớn, có lẽ chỉ sau một vài trận gió thì không chừng ngôi nhà đã bị đổ sập xuống dưới, đến lúc đó còn phải tốn sức sửa chữa lại nó.
Trước kia đầu óc chẳng suy nghĩ thấu đáo, chỉ theo cảm tính muốn có một ngôi nhà trên cây, nên lại không nghĩ đến những việc có thể sẽ xảy ra như thế.
“Sao em dừng lại, không đi tiếp nữa vậy?”
“Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Hàn Lộ bây giờ đã nghĩ thông suốt và quyết định sẽ không làm ngôi nhà trên cây nữa, nhưng vẫn phải đi kiếm về một ít cây gỗ. Cô dự định sẽ làm một ngôi nhà bằng gỗ ngay bên cạnh khu rừng.
Sơn động ở cách bờ biển khá xa, xách đồ qua lại cũng không tiện lắm. Nếu làm một căn nhà bên cạnh khu rừng, phía trước là bờ biển, rất thuận lợi cho việc đánh bắt hải sản mang về. Hơn nữa, so với việc ở trong sơn động, cô vẫn muốn được ở trong một căn nhà hơn.
Tất nhiên, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng hơn nhiều.
Bạn trai của cô lên đảo, cũng không thể nào để anh nằm ngủ trên bãi cát được.
Tranh thủ lần này có anh ở đây, trước tiên cứ làm một căn nhà trước đã rồi tính tiếp. Làm một ngôi nhà gỗ sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc làm một ngôi nhà trên cây, theo cô ước tính, chỉ cần không đến ba ngày là đã có thể hoàn thành rồi. Nói không chừng anh có thể sẽ được ở trong ngôi nhà mới bằng gỗ này một đêm trước khi anh rời khỏi hòn đảo quay trở lại tộc.
Hàn Lộ vừa dắt anh đi, trong đầu cô vừa nhanh chóng thay đổi những thiết kế ngôi nhà trên cây thành một ngôi nhà gỗ nhỏ bình thường, từ đó tính toán xem cần phải dùng khoảng bao nhiêu cây gỗ.
Thấy cô như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Dương Sí cũng không dám làm phiền cô, cứ như vậy hai người lặng lẽ nắm tay nhau tiếp tục đi về phía trước.
Ở chỗ này cũng thật sự coi như là bờ biển, bởi ngay khi bước ra khỏi khu rừng đã nhìn thấy ngay được bãi biển, xây nhà ở chỗ này cũng được. Tuy nhiên, ở chỗ này lại đối diện với vùng biển ở bên kia, nếu cô ấy ở đây thì khi đi đến bờ biển còn phải đi tiếp một quãng đường dài mới tới được nơi đó.
Hàn Lộ lại nghĩ đến việc cô phải thường xuyên đi lại ở khu vực bờ biển, như vậy di chuyển đến ngôi nhà ở đây sẽ rất bất tiện, nên một lần nữa cô lại hủy bỏ kế hoạch làm một căn nhà gỗ ở đây.
“A Sí, chúng ta hãy chia nhau ra đi tìm. Nếu anh tìm được một cây nào to khoảng bằng cánh tay của em, anh có thể đốn hạ nó. Cũng không cần to quá, hơi nhỏ hơn một chút cũng được. Em cũng sẽ đi tìm, tìm được rồi thì em sẽ làm ký hiệu, sau đó sẽ gọi anh đến để đốn hạ nó.”
“Vậy em dự định cần dùng khoảng bao nhiêu cây như thế?”
“Cũng cần tương đối nhiều, anh cứ đi tìm trước đi, đến lúc nào đủ em sẽ nói cho anh biết. Hơn nữa, đừng chọn những cây bị cong hoặc xoắn, tốt nhất là nên chọn những cây thẳng, và cũng đừng ngắn quá.”
Dương Sí nghiêm túc gật đầu, quay người bắt đầu đi tìm cây. Hàn Lộ cũng bắt đầu đi loanh quanh trong rừng tìm cây. Những cây mọc trong khu rừng này rất giống với cây long não ở thời hiện đại, phần lớn là thân cây thẳng tắp và có mùi hương thoang thoảng.
Nhưng điều khiến cho Hàn Lộ cảm thấy hài lòng nhất trong khu rừng này là cô không phát hiện ra một con côn trùng hay ruồi muỗi nào. Phải biết rằng, mặc dù trên đảo có vô số điểm tốt, nhưng cũng không tránh khỏi có một số chỗ làm người ta vô cùng chán ghét. Một trong số đó là thường có rất nhiều ruồi.
Cô ấy không sợ rắn độc và côn trùng, nhưng cô ấy lại rất sợ những bầy ruồi nhặng đó.
Mà ở trong khu rừng này, một con ruồi cũng đều không có.
Rất có thể chính là mùi phát ra từ loại cây này đã khiến cho những con ruồi không dám lại gần. Cho nên Hàn Lộ muốn dùng những cây này để làm ngôi nhà bằng gỗ cho mình.
Xoạt xoạt, có hai tiếng động mạnh, không cần quay đầu nhìn lại cũng có thể đoán chắc được rằng Dương Sí đã đốn hạ được một cây nào đó.
Không thể không nói, trong nhà có một người đàn ông, quả thật là rất tốt.
Hàn Lộ liếc nhìn lại cánh tay mảnh khảnh và đôi chân nhỏ yếu ớt của mình, lại một lần nữa cảm thán mình quá vô dụng. Ngay cả bẻ gãy một cành cây cô cũng phải dùng hết sức chín trâu hai hổ chứ đừng nói đến việc đốn hạ một cây lớn.
Trong suốt cả một buổi sáng, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài tiếng động lớn trong khu rừng, rồi một cái cây run run rẩy rẩy ngã xuống.