“Thế nhưng trên người anh vẫn còn rất nhiều vết thương.”
Hàn Lộ không thể để cho bạn trai của cô đang bị thương lại phải làm việc.
Dương Sí không hề nghĩ ngợi liền rất nhanh trả lời: “Anh không sao mà, anh đã hết đau từ lâu rồi.”
Nói xong, cả hai liền im lặng, cùng nhớ trước đó anh đã ho khan rất lâu không dứt được với bộ dạng rất đau đớn.
Hàn Lộ muốn nhịn cũng nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Cô thật sự không bao giờ nghĩ rằng, một người đàn ông nhìn chân thật đàng hoàng như vậy mà lại đi giả bệnh, là vì muốn mình phải đau lòng anh phải không?
“Được rồi, nếu anh đã nói là không còn đau nữa, vậy thì em sẽ không khách khí nữa đâu. Đi thôi, chúng ta nhanh đi kiếm một ít gỗ.”
Kể từ lần trước khi cô có ý tưởng làm một căn nhà trên cây, trong đầu cô đã bắt đầu có bản vẽ sơ lược rồi. Cô cũng không có ý định làm nó một cách quá phức tạp, thiết kế đều là đơn giản nhất. Chỉ cần tìm đủ gỗ là có thể làm xong rất nhanh.
Căn nhà cây chỉ cần làm một phòng thì cây cối trên hòn đảo này hoàn toàn có thể đáp ứng được nhu cầu đó của cô. Nếu không phải là cô không có đủ sức để đốn hạ những cái cây lớn trong rừng thì từ mấy ngày trước cô đã bắt tay vào làm việc đó rồi.
Bây giờ, có bạn trai ở đây rồi, việc đốn hạ những cây to đó không còn là vấn đề cần phải suy nghĩ nữa, mơ ước về một ngôi nhà xinh đẹp của cô sắp trở thành hiện thực rồi.
Hàn Lộ vô cùng vui vẻ và ngay lập tức kéo Dương Sí đi nhanh vào rừng. Con hổ nhỏ bị nàng ra lệnh phải ở lại trên bãi biển trông nhà, nó chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn hai người mỗi lúc mỗi dần xa khỏi nơi đó.
Hàn Lộ cũng đã khảo sát tìm hiểu được bảy tám phần trên hòn đảo này, đại khái cô cũng đã tìm hiểu được ở chỗ nào có cây gì.
Mà chỗ gỗ mà cô gần ở cách chỗ mà cô dự định dựng nhà có hơi xa. Đại khái chính là một bên là ở phía đông của hòn đảo, một bên là ở phía tây của hòn đảo. Đi đi về về hai chỗ này cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Cũng là nhờ có Dương Sí ở đây, cô mới có thể bắt tay vào làm việc này được. Nếu là chỉ dựa vào một mình cô, muốn làm được ngôi nhà trên cây này, e rằng phải đợi đến lúc sau khi cô hóa hình mới có thể làm được.
Người của tộc Giao Nhân sau khi hóa hình có sức lực không thua kém gì so với người của tộc Bạch Hổ là mấy, hơn nữa có một số năng lực đặc biệt, có thể dùng đến phép thuật, có thể coi như là con cưng của ông trời.
Tuy nhiên, phải đợi đến nửa năm nữa cô mới có thể hóa hình được, còn bây giờ Hàn Lộ vẫn là một con gà yếu ớt như trước kia.
“A Sí, anh vẫn chưa hỏi em là dẫn anh đi vào rừng làm gì sao?”
Dương Sí đang đi phía trước dò đường, quay người lại cười với dáng vẻ ngốc nghếch.
“Em muốn anh làm việc gì thì anh sẽ làm việc đó.”
Hàn Lộ cười nhạo anh chàng ngốc này, chạy nhanh về phía trước hai bước để đuổi kịp anh và nắm lấy tay anh.
“Vậy chúng ta hãy tiếp tục đi về phía trước, chúng ta đi tìm loại gỗ thích hợp để xây nhà.”
“Xây nhà sao? Đó là cái gì vậy?”
“Chính là chỗ để ở đấy, giống như là sơn động mà bên chỗ anh đào trong núi để ở vậy. Nhưng ngôi nhà em muốn làm không phải là do đào núi mà nó được làm bằng gỗ.”
Dương Sí nhíu mày ngạc nhiên.
“Nó được làm bằng gỗ sao? Vậy nó có bị sập khi có gió thổi đến hay không? Gió ở biển đôi khi rất mạnh. Anh nghĩ rằng sơn động vẫn là an toàn hơn nhiều.”
Hàn Lộ hiểu rằng anh đang nói đến một cơn bão, nếu cơn bão đến, đương nhiên là ở trong sơn động sẽ an toàn hơn rất nhiều. Vào những ngày mưa gió giông bão, đương nhiên là những ngôi nhà trên cây như vậy sẽ không thích hợp để ở.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng ngôi nhà trên cây như là một nơi ở lâu dài. Chỉ khi thời tiết tốt, mới ở trong ngôi nhà đó, và khi thời tiết xấu vẫn phải quay về ở trong sơn động là tốt nhất.
Giông bão là chuyện không thể xem thường được.
Hàn Lộ đang đi về phía trước, bỗng nhiên ngừng lại.
Cô do dự.
Nếu là vậy, làm một ngôi nhà trên cây có vẻ không thực tế lắm.