Hàn Lộ có thể cảm nhận được ánh mắt ngay trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng sực, sức lực vuốt ve trên tay cô càng ngày càng lớn. Trực giác mách bảo cô rằng, nếu cô còn ngồi lâu thêm nữa sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát của mình.
Vì thế cô liền kiếm cớ và nhân cơ hội đó để đứng dậy.
“A Sí, cả đêm nay anh vẫn chưa ăn gì, chắc phải đói lắm rồi, bây giờ em sẽ đi nấu cho anh một ít canh nhé.”
Kết quả là cô chưa kịp đứng vững, cô lại bị kéo ngồi xuống thêm một lần nữa.
“Anh không đói bụng. Đã nhiều ngày như vậy chưa được gặp em, anh nhớ em nhiều lắm, em ngồi cùng anh thêm một lát nữa.”
Những lời này của bạn trai khiến trái tim đang bối rối của Hàn Lộ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Anh nhớ mình, làm sao mà mình lại không nhớ anh được chứ.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức tìm hết việc này đến việc khác để làm và không muốn nhớ đến anh, nhưng trong những đêm khuya thanh vắng, không nơi nào trong đầu óc cô lại không ẩn hiện hình ảnh của bạn trai.
Những cặp đôi lúc mới yêu nhau đều sẽ như vậy sao?
“Tại sao em lại không nói lời nào thế?”
Hàn Lộ lúc này như người mất hồn, cho đến khi ngón tay bị cắn nhẹ cô mới định thần trở lại.
“Đang nghĩ đến chuyện…”
“Đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”
“Nghĩ về anh…”
Sau khi ý thức được mình đã thuận miệng nói ra cái gì, Hàn Lộ dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, lập tức một tay vòng lên cổ Dương Sí và kéo đầu anh sát xuống bên dưới.
“Em nói là em cũng …”
Nhớ anh.
Những lời còn lại đều đã bị Dương Sí nuốt vào bên trong miệng.
Hàn Lộ sau khi giãy dụa một chút liền không chống cự lại nữa.
Cô ấy…không còn chống cự lại những cử chỉ thân mật đầy tình cảm của Dương Sí nữa.
Hai người hôn nhau đắm đuối trên bãi biển không còn để tâm đến chuyện gì khác, cho đến khi một tiếng ùng ục vang lên. Thân thể Dương Sí cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng liền bị đẩy ra.
“Anh ngồi xuống đây đi. Em, em sẽ đi nấu cho anh chút gì đó để ăn…”
Khuôn mặt Hàn Lộ đỏ bừng lên, hơi thở hổn hển chạy khỏi đó.
Dương Sí mấp máy môi, cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống bụng mình, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ.
Thật khó khăn lắm mới có được cơ hội gần gũi giống cái nhỏ như vậy, kết quả là bị cái bụng của mình phá tan đi tất cả.
Thật sự là khó chịu quá đi mà.
Hàn Lộ chạy vào trong rừng một lúc, đến lúc trở ra sắc mặt của cô đã trở lại bình thường. Cô mang theo một ít củi khô đi ra, vừa mới chuẩn bị nhóm lửa liền bị Dương Sí chặn lại.
“Để anh.”
“Vậy được rồi, anh nhóm lửa, em đi rửa cá.”
Hàn Lộ biết rằng anh đang đau lòng cho mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô đi đến bãi đá ngầm lấy hai con cá, rồi ngâm nga một khúc nhạc đi ra bờ biển.
Con cá tuyết bạc được gió biển thổi suốt đêm nay đã hơi khô, cô không chặt được nó vì không có dao, chỉ có thể mang nó trở về và nấu chín nguyên cả con.
Vì Dương Sí không uống được nước biển và cũng không thích uống nước dừa nên Hàn Lộ đã phải dùng thần chú ngưng tụ một ít băng rồi cho vào nồi đun cho tan chảy, chờ khi canh cá gần chín thì bỏ vào thêm một ít nước cốt quả lựu chanh.
“Thật là thơm quá đi… Đây là cái gì?”
Hàn Lộ nhìn thấy anh đang chỉ vào cái nồi liền giới thiệu: “Đây là vỏ của con ốc xà cừ, đằng kia vẫn còn thêm một mảnh nữa. Ốc xà cừ cũng là một loại ngao biển, giống như những con ngao biển lần trước em đã nói với anh. Nhưng ốc xà cừ lớn hơn một chút.”
“Ốc xà cừ…”
Dương Sí ghi nhớ lại cái tên này trong đầu. Ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào bóng dáng người đang nấu canh cho mình.
Giống cái nhỏ hiểu biết nhiều như vậy, thật là một bảo bối.
Hàn Lộ bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm đến mức đỏ mặt, cô và nhanh chóng quay đầu lại để nếm thử món canh cá đang nấu.
“Canh cá chín rồi!”
Cho dù không cho thêm nước dừa vào nhưng nước canh cá vẫn có màu trắng sữa nhàn nhạt. Cho tới bây giờ, Dương Sí chưa từng ăn qua món nào như vậy, anh cầm trên tay chiếc vỏ bào ngư ngắm nghía một hồi rồi húp sạch nước canh và xác cùng một lúc.
“Ăn ngon không?”
Vẻ mặt Hàn Lộ lúc này đều là anh mau nói ăn ngon đi, Dương Sí làm sao dám nói không ngon. Hơn nữa, nó thật sự là rất ngon.
Không có mùi tanh của cá như anh đã từng ăn trước đây, cũng không có vị đắng. Mặc dù không có hương vị của món cá nướng, nhưng sau khi ăn món canh cá ấm nóng này vào bụng, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Rất ngon!”
“Vậy anh hãy ăn nhiều một chút, món canh cá này rất bổ dưỡng, rất thích hợp cho anh dưỡng thương.”
Hàn Lộ múc cho con hổ nhỏ một phần, tất cả phần còn lại đều giành cho Dương Sí.
Sau khi ăn khá nhiều canh vào bụng, Dương Sí no đến mức phải ợ hơi mấy tiếng.
Chờ khi bụng bớt căng đi một chút, anh không chịu ngồi yên thêm nữa, bắt đầu tìm việc gì đó để làm.
Vất vả lắm mới tới được nơi đây, đương nhiên phải giúp giống cái nhỏ làm một số việc mà cô ấy không thể tự mình làm được.
Khi Hàn Lộ nghe đến câu hỏi của anh, trong đầu cô ngay lập tức hiện lên ngôi nhà mơ ước ở trên cây.
“A Sí, anh có thể ở lại trên đảo bao nhiêu ngày?”
“Ba ngày, anh đã nói với mẹ anh như vậy.”
“Ba ngày…”
Vậy là đủ rồi!
Hàn Lộ hai mắt sáng rực lên, như thể cô đã nhìn thấy một ngôi nhà xinh đẹp mơ ước đang chào đón mình.