Cho dù cô có ra sức kêu gọi như thế nào, hai mắt Dương Sí vẫn nhắm chặt không đáp lại.
Nhìn bộ dáng bạn trai lúc này như thế này, cô chẳng còn tâm trạng nào để ăn món cá nướng nữa, cá sau khi nướng chín đều đưa hết cho con hổ nhỏ. Còn mình thì canh giữ ở bên cạnh Dương Sí, theo dõi tình trạng các vết thương trên người anh.
Sau hơn nửa giờ chờ đợi, những vết thương lớn nhỏ trên người Dương Sí đều gần như đã khép lại.
Hàn Lộ áp tai vào sát ngực anh để lắng nghe, nhịp tim của anh đã khá ổn định, nhưng hơi thở vẫn còn có chút nhanh. Có lẽ không còn quá nghiêm trọng nữa rồi.
Bây giờ đã quá muộn rồi, Bối Bối cũng đang ngủ dưới đáy biển, quanh đây hình như vẫn còn một con cá mập trắng khổng lồ, cô không dám đưa Dương Sí quay lại tộc Bạch Hổ để tìm đại vu.
Nếu chẳng may gặp phải con cá mập trắng khổng lồ đó, hai người chỉ sợ đến lúc đó ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Trước tiên cứ cho anh uống uống mấy viên giao châu xem thế nào đã, hẳn là có thể chữa được. Nếu chờ đến lúc bình minh, anh vẫn không thể tỉnh lại được thì đành phải đưa anh quay trở về tộc Bạch Hổ.
Đêm nay, Hàn Lộ không dám chợp mắt, một mực ở bên cạnh và không rời khỏi anh nửa bước. Thỉnh thoảng lại nắm lấy tay anh và liên tục gọi tên anh.
Mãi cho đến khi trời vừa hửng sáng, người nằm trên bãi cát mới bắt đầu khẽ mở mắt.
“Tiểu Lộ…”
Nghe thấy tiếng gọi này, con sâu ngủ gật trong đầu Hàn Lộ trong nháy mắt đã chạy sạch.
“A Sí, cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi!”
“Anh…”
Dương Sí cố sức ngồi dậy với sự giúp đỡ của Hàn Lộ. Sau một hồi mơ màng, anh mới nhớ lại được những gì đã xảy ra đêm qua.
Lần trước sau khi tiễn giống cái nhỏ quay trở lại đảo, anh cùng với mọi người trong tộc đi ngăn chặn những người của tộc Minh Xà kia. Trong trận cháy rừng trước đó, tộc Minh Xà đã bị tổn thất không phải là nhỏ, họ đánh không lại tộc Bạch Hổ, mấy ngày sau khi hai bên đánh nhau, tổn thất lại càng lớn hơn, cuối cùng chỉ có thể là cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Sau khi chiến đấu với tộc Minh Xà xong, lại cùng với những người trong tộc đi giải quyết những việc còn lại trong suốt hai ngày sau đó, lúc này mới được coi là công việc trong tộc đã ổn định. Anh cũng không thể kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc trời sáng, sau khi nói với mẹ một tiếng liền mò mẫm xuống mặc cho trời tối đen như mực.
Không ngờ rằng, anh mới chỉ bơi được nửa đường thì gặp phải một cá lớn, con cá đó vô cùng hung dữ, nó bơi nhanh đến mức anh không thể nào lẩn tránh kịp.
Bây giờ nhớ lại, Dương Sí vẫn có cảm giác rợn cả tóc gáy. Vết cắn trên cánh tay thực sự khiến anh vô cùng đau đớn.
Nếu không phải lúc đó anh đã cố hết sức đấm mạnh vào mắt con cá lớn đó, e rằng ngay cả cánh tay anh cũng bị nó cắn đứt lìa luôn rồi.
Theo bản năng, anh nâng cánh tay đã bị con cá lớn cắn vào đêm qua lên, cánh tay vẫn săn chắc nguyên vẹn không còn bị tổn thương.
“Cánh tay của anh…là giao châu sao?”
Dương Sí rất nhanh hiểu ra sự việc.
Hàn Lộ gật gật đầu, cô vẫn còn cảm giác sợ hãi khi chạm vào cánh tay bị thương đã lành hẳn này.
“Lúc đó, anh đã bị thương rất nặng, em cũng không biết phải làm thế nào để có thể chữa được vết thương nên đương nhiên chỉ có thể cho anh ăn giao châu. Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có còn đau ở chỗ nào nữa hay không?”
“Em không giận anh à?”
Hàn Lộ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới câu trả lời mà mình nhận được lại như vậy, lập tức câm nín.
Bây giờ là lúc nào để thảo luận về việc này sao?
“Tiểu Lộ của anh, coi như là nể tình anh bị thương, em đừng giận anh nữa được không?”
Giọng nói khàn khàn lại phối hợp cùng với ánh mắt nghiêm túc kia của Dương Sí, thật sự muốn câu người bao nhiêu thì sẽ câu người bấy nhiêu. Hàn Lộ dường như có thể cảm giác được lượng máu trong cơ thể mình thoáng cái liền tụt mất phân nửa.
“Em, em không có giận anh mà.”
Trên thực tế, khi nhìn thấy Dương Sí nằm trên bãi cát với toàn thân đầy máu, một chút tức giận nho nhỏ của cô cũng đã tiêu tan.
Cho dù nói như thế nào, người đàn ông này vẫn luôn đặt cô đặt ở trong trái tim của anh.
Sau khi nghe được câu trả lời này, Dương Sí nở nụ cười đầy sung sướng, nhưng một giây sau anh liền che ngực ho khan lên vài tiếng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Hàn Lộ lo lắng đến mức vừa vỗ vừa lấy tay vuốt liên hồi cho anh, hai mắt cô đỏ hoe.
“A Sí, hay là chúng ta quay trở về trên núi để đại vu xem thử tình hình của anh một chút?”
Mí mắt Dương Sí giật giật, thầm nghĩ mình giả vờ hơi quá rồi. Anh vội vàng ngừng ho khan, một tay cầm lấy tay của giống cái nhỏ đang vuốt trên ngực mình, giọng nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Anh không sao, có lẽ bên trong vẫn còn tổn thương đôi chút, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn nhanh thôi mà. Em đừng lo lắng quá…”
Để tránh không bị vạch trần chuyện này, anh nhanh chóng chuyển sang nói về chủ đề khác, nói về việc anh chiến đấu như thế nào với con cá lớn đêm qua, rồi còn anh thoát thân như thế nào.
Hàn Lộ nghe đến mê mẩn, cũng không để ý rằng, tay cô vẫn đang nằm gọn trong tay anh, bị anh dẫn dắt chậm rãi ngồi xuống. Sau khi Dương Sí kể xong việc anh đã mạo hiểm trốn thoát khỏi con cá lớn tối hôm qua, cô mới giật mình nhận ra rằng cô đã ngồi trên đùi Dương Sí từ lúc nào không hay.
Hai người thế mà lại ở sát nhau đến như vậy!
Hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu, cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy đi, nhưng bàn tay vẫn còn bị nắm chặt.
Không giống như thể chất lạnh lẽo của cô, thân thể Dương Sí như một chiếc lò sưởi di động, tay cô bị anh nắm chặt và chỉ chốc lát sau đã ấm lên.
Hai người đều im lặng không nói với nhau câu nào, bầu không khí có chút ái muội.