Hàn Lộ đứng bên đống lửa, chờ rất lâu, chỉ có gió biển thổi vù vù, không có bất kỳ động tĩnh gì. Như thể tất cả những âm thanh mà cô đã nghe được lúc nãy chỉ là ảo giác.
“Tiểu Tuyết… Những âm thanh lúc nãy mày cũng nghe thấy đúng không?”
Cô không chắc chắn nên cúi đầu xuống hỏi lại con hổ nhỏ.
Con hổ nhỏ gật gật đầu, nó cũng nghe thấy những âm thanh đó.
Hàn Lộ chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên thấy nó nhảy lao ra bên ngoài. Khiến cô sợ đến mức tim như ngừng đập. Cô không kịp suy nghĩ về điều gì khác, chỉ sợ con hổ nhỏ gặp nạn, cô cũng chỉ có thể vội vàng chạy đuổi theo nó.
Âm thanh đó phát ra từ bên cạnh mỏm đá ngầm, rất rõ ràng là từ vị trí bờ đá mà Bối Bối thường cập bờ.
Con hổ nhỏ đã chạy đến đó và ngay sau đó bắt đầu gầm gừ với một giọng trầm thấp. Nhưng không nghe thấy âm thanh của một ai khác.
Hàn Lộ vội chạy đến xem tình hình, thì ra người đó đã ngất đi.
Bởi vì lúc này là ban đêm, trong bóng đêm Hàn Lộ chỉ có thể nhìn thấy được hai màu đen trắng.
Nhìn vào hình dáng bên ngoài thì đó là một người đàn ông, đầu tóc rối bời nên không nhìn rõ được khuôn mặt. Một cánh tay đang bị thương nặng và chảy rất nhiều máu. Ngoài ra trên chân và bàn chân còn có rất nhiều vết thương to nhỏ khác.
Người này bị thương nặng như vậy, cảnh báo nguy hiểm cũng được dỡ bỏ.
Nhưng người đã trôi dạt đến đây, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Hàn Lộ không do dự quá lâu liền bước tới kéo lấy người đàn ông kia lên bờ.
Người đàn ông đó rất nặng, cô thực sự là đã dùng hết sức lực của mình mới có thể kéo người đàn ông đó lên được trên bãi cát.
Nhờ vào ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa chiếu rọi vào, Hàn Lộ lúc này mới phát hiện ra người đàn ông mình vừa kéo lên bãi cát chính là bạn trai của mình.
“Dương Sí!”
Đúng vậy, hòn đảo này cách bờ xa như vậy, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì lại chạy đến đây chứ, cô vừa nãy lại không nghĩ tới người đàn ông đó lại chính là Dương Sí.
Sao trên người anh ấy là có nhiều vết thương như vậy?
Thoạt đầu nhìn thấy người đàn ông bị thương chỉ nghĩ là một người ngoài, người đó bị thương hay không cũng không liên quan gì đến cô. Nhưng bây giờ phát hiện ra người bị thương lại chính là bạn trai mình, Hàn Lộ thật sự không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Nhìn cánh tay anh vẫn không ngừng rỉ máu, cô thực sự đau lòng muốn chết. Cô vội vàng quay trở lại sơn động, lấy ra những viên giao châu mà cô đã cất giữ lâu nay, lấy đi một ít và vội vàng chạy trở về bãi cát.
Sau khi cho anh ăn hai viên liên tiếp, người đàn ông này chính là không chịu nuốt xuống. Hàn Lộ không còn cách nào khác, đành phải ngậm một ngụm nước dừa và đút cho anh, đồng thời thả hai viên giao châu vào đó.
Hiệu quả của viên giao châu rất lớn, vừa uống vào chưa được bao lâu, vết thương của Dương Sí đã bắt đầu cầm máu, nhưng vết thương quá nặng, nên miệng vết thương rất lâu mới có thể liền lại được.
Hàn Lộ lúc này mới nhìn thấy rõ vết thương trên cánh tay của Dương Sí.
Đó là một vết thương cực kỳ nghiêm trọng do bị cắn. Những vết răng khổng lồ xuyên qua toàn bộ cánh tay của anh, quả thật cô không dám tưởng tượng lúc đó anh đã đau đớn biết bao nhiêu.
Nếu đã bị thương trên núi, anh đáng ra không nên mạo hiểm xuống biển nữa.
Bởi vì mùi tanh của máu sẽ thu hút những con cá mập bơi đến, cô cũng đã từng nói điều này với bạn trai.
Vì vậy, những vết thương này có thể vừa mới xảy ra trên biển.
Chẳng lẽ lại là con cá mập trắng khổng lồ đó?
Trước đó đã có hai con cá mập trắng khổng lồ đánh nhau với Bối Bối và đã bị Bối Bối ăn mất một con, một con còn lại có lẽ vẫn đang còn quanh quẩn ở vùng biển gần nơi đây, rồi tình cờ gặp phải Dương Sí đang đến tìm cô.
Hàn Lộ cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy vô cùng uất hận, hận xong thì trong lòng lại dâng lên đầy sự áy náy.
Cô biết rằng trên núi vẫn còn rất nhiều việc, và mỗi ngày Dương Sí không có cách nào thoát ra được những công việc đó. Mấy này này, trong tiềm thức cô đã cố gắng không nghĩ về bạn trai, cũng không định đi lên núi tìm gặp anh, chắc chắn anh đã rất lo lắng và muốn gặp mình nên mới mạo hiểm ban đêm bơi tới hòn đảo.
Vẫn may mắn là anh không bị …
Nếu không cô sẽ sống những ngày tháng đau đớn trong suốt quãng đời còn lại của mình.
“A Sí, hãy tỉnh lại đi…”