Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218. Cuộc Phiêu Lưu Trên Đảo 2

Chương 218. Cuộc phiêu lưu trên đảo 2 Chương 218. Cuộc phiêu lưu trên đảo 2

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi bắt được một con ra vẫn suýt chút nữa cô cầm không nổi. Con cá này cũng nặng khoảng bảy tám cân.

Chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là cô có thể nhận ra được đây là một con cá tuyết bạc.

Đôi mắt Hàn Lộ cong cong, tâm tình cực kỳ không tệ.

Thịt cá tuyết bạc dưới biển sâu vô cùng tươi ngon rất có giá trị dinh dưỡng, cho dù là nấu canh hay nướng đều là một món ngon tuyệt hảo.

Ở một số thành phố lớn ở thời hiện đại, một cân cá tuyết bạc có giá trị khoảng gần một trăm nhân dân tệ. Bình thường ông nội cũng không dám ăn loại cá đắt tiền này, chỉ vào dịp tết mới ra chợ mua về một ít để ăn.

“Tiểu Hàn, con cá này có thể ăn được không?”

Bối Bối nhìn thấy cô chỉ ngơ ngác nhìn vào con cá mà không nói lời nào, còn tưởng rằng con cá đó có vấn đề gì đó không ổn.

Hàn Lộ cười lắc đầu, ném con cá sang một bên và tiếp tục đưa tay vào trong miệng Bối Bối bắt tiếp.

Một con, hai con, ba con…

Bắt đến con cuối cùng, cô đã gần như chết lặng.

Hàn Lộ quay đầu nhìn lại đống cá tuyết bạc bên cạnh, trong lòng thật sự cảm thấy khâm phục.

“Bối Bối, miệng của mày nhìn cũng không phải quá lớn, nhưng sao lại có thể chứa được nhiều cá vậy chứ.”

“Đúng thế, chỗ lợi hại của tôi còn nhiều lắm.”

Bối Bối đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau khi nói với Hàn Lộ một tiếng liền chìm xuống đáy biển đi ngủ. Nó vừa mới tiêu hóa xong hạt châu kia cách đây không lâu, và tinh thần nó vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Hàn Lộ lập tức làm những con cá ngay tại trên bãi đá ngầm

Ở đây ít nhất cũng có khoảng hai mươi con cá tuyết bạc, cô chỉ để lại một ít để ăn liền, những con cá còn lại thì sau khi xử lý xong thì làm thành cá khô để tích trữ.

Có đến hơn hai mươi con cá, Hàn Lộ ngồi xổm trên bãi đá ngầm từ chạng vạng đến tận tối mới làm xong, mệt đến mức lưng mỏi rã rời, bàn tay cô mềm nhũn ra.

Sau khi làm hết những con cá đó, cô mới chợt nhớ ra là có thể làm đông lạnh một ít trước. Có lẽ là trong một lúc nhìn thấy có quá nhiều cá như vậy nên đầu óc không còn tỉnh táo.

Hàn Lộ hài lòng hít thật sâu một hơi và mang tất cả những con cá vừa mới làm xong lên bãi cát.

Con hổ nhỏ đã ăn hết nồi canh cá mà cô đã nấu trước đó, nhưng ăn canh thì rất nhanh đói, nên tối đến nó còn muốn ăn khuya.

Người bình thường thì thật sự không thể nào nuôi nổi nó.

“Nhờ phúc của Bối Bối, xem như hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

Những con cá không định ăn hôm nay, Hàn Lộ đem phơi chúng trên những bãi đá ngầm để chúng được làm khô tự nhiên bằng gió biển.

Cô để lại hai con cá nhỏ nhất, dùng que gỗ đâm xuyên qua chúng và nướng trực tiếp để ăn.

Cho dù là con cá nhỏ nhất trong hai con này cũng phải nặng khoảng chừng năm cân, nếu chỉ một mình Hàn Lộ ăn thì phải mất hai ngày cô mới có thể ăn hết được.

Nhưng bây giờ có thêm một con hổ nhỏ chuyên ăn hàng này, hai con cá này, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hàn Lộ nhanh chóng trở nên bận rộn, mấy ngày nay ở trên đảo, cô đã phát hiện ra một loại quả, nhìn bên ngoài thì giống quả lựu, nhưng ngửi thì lại có mùi của quả chanh. Vì vậy, cô đã gộp lại và gọi nó bằng một cái tên là quả lựu chanh, quả lựu chanh này dùng để khử mùi tanh khi làm cá là vô cùng thích hợp.

Ngay khi đặt hai con cá tuyết bạc đã rắc nước ép lựu chanh lên trên nướng trên đống lửa, con hổ nhỏ liền thành thành thật thật ngồi bên đống lửa để canh giữ bữa ăn khuya của nó.

Nhìn thấy hình ảnh đó, Hàn Lộ cảm thấy buồn cười không thôi.

Ngay khi cô đang định ngồi xuống bên cạnh trêu chọc nó, trong tai cô khẽ động, dường như cô nghe được âm thanh gì đó.

Con hổ nhỏ hình như cũng nghe được, nó lập tức đứng dậy chắn trước mặt Hàn Lộ.

Cả hai chủ tớ đều đứng yên không nhúc nhích, lắng nghe những âm thanh đang truyền đến từ xung quanh.

Bịch bịch, đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn có thêm tiếng kêu đau đớn nữa.

Có ai đó đang lên đảo!

Trong lòng Hàn Lộ đột nhiên căng thẳng, theo bản năng cô muốn dập lửa trước, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn không làm việc đó. Cô đã để lại quá nhiều dấu vết trên hòn đảo này, chỉ cần có người lên đảo, nhất định họ sẽ nhận ra trên đảo đang có người ở.

Muốn tránh cũng không có nơi nào để tránh.

Thà rằng cứ giữ lại đống lửa làm vũ khí, người dân nơi đây đều rất sợ cháy rừng, cũng rất sợ ngọn lửa. Dù sao có đống lửa như vậy cũng có thể khiến cho người lên đảo cảm thấy e dè hơn.

Hơn nữa, cô còn có con hổ nhỏ và Bối Bối bên cạnh, sợ gì nữa chứ!

Trước tiên phải biết rõ người đã lên hòn đảo này là ai…

Bình Luận (0)
Comment